“Hiên Viên Đại Đế?”, nghe thấy cái tên này, lòng Diệp Thành run lên dữ dội, vị Đại Đế được công nhận là mạnh nhất trong một trăm ba mươi vị đế ở Huyền Hoang, hắn đã nghe nói điều này từ trước nhưng bây giờ nghe thấy cũng cực kỳ chấn động, ông ấy là vị đế muôn đời, là bậc chí tôn trong chí tôn đó!
“Huyết mạch của Hiên Viên Đế là sự kết hợp giữa Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể, bây giờ huyết mạch Thánh Thể của ngươi và huyết mạch Huyền Linh của Cơ Tuyết Băng có duyên dung hợp, có vẻ có liên quan đến một sự tồn tại nào đó, không phải giọt máu ấy đang chạy trốn mà là có sự tồn tại cường đại nào đó đang gọi nó”.
“Không ngờ Đại Sở còn lưu giữ bảo vật liên quan đến Hiên Viên Đại Đế”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Tiểu tử, dù thế nào cũng phải lấy được món bảo vật đó”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc bảo: “Hiên Viên Đại Đế vang dội cổ kim, bất cứ thứ gì dính dáng đến ông ấy khẳng định đều là nghịch thiên”.
“Vậy nhất định phải lấy được”, không cần Thái Hư Cổ Long nói, Diệp Thành cũng đã đốt cháy tinh nguyên, tốc độ đột nhiên tăng lên một bậc, giống như thần mang màu vàng xẹt qua hư thiên.
Phía sau hắn, Cơ Tuyết Băng cũng thiêu đốt khí nguyên, tuy tốc độ không bằng Diệp Thành nhưng cũng cực kỳ nhanh.
Cứ thế, hai đuổi một khiến bầu trời đêm được tô điểm ba màu rực rỡ.
Thái Hư Cổ Long ở đây cũng theo dõi sát sao, trong đôi mắt rồng loé lên tia sáng mờ ảo, đầy ẩn ý sâu xa: “Đại Sở quả nhiên không đơn giản, rốt cuộc vùng đất này cất giấu bao nhiêu bí mật đây!”
Dừng!
Không biết đến lúc nào, Diệp Thành đang bay trên trời mới chợt dừng lại, chừng hai giây sau Cơ Tuyết Băng cũng dừng lại sau lưng hắn.
Giờ phút này, hai người đang nheo mắt nhìn phía trước, hơn nghìn trượng trước mặt họ là một vân hải, mông lung mịt mù, rất kỳ quái, như ẩn như hiện, như thể nó không tồn tại trong thế giới hồng trần, mang lại cho người ta cảm giác như đang mơ.
Mà giọt máu dung hoà kia đã bay vào vân hải kỳ lạ này.
“Đây là nơi nào?”, Cơ Tuyết Băng hơi nhíu mày, nhìn Diệp Thành.
“Không biết”, Diệp Thành nói xong thì mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, quan sát kỹ vân hải hơn nghìn trượng này.
Hắn phát hiện vân hải này là vô biên, với thần thức và tầm nhìn của hắn mà cũng không thể nhìn thấy điểm tận cùng, hoặc là có sức mạnh bí ẩn nào đó đã ngăn cản thần thức và tầm nhìn Tiên Luân của hắn.
Nhìn một lúc, mắt trái của Diệp Thành chậm rãi nheo lại, bởi vì hắn nhìn thấy cảnh tượng rất kỳ dị. Hắn thấy biển máu, sấm sét, sông núi, cung điện lầu các, tiên nữ đang nhảy múa, tiên cảnh lộng lẫy tươi đẹp…
Nhưng những cảnh tượng hắn vừa thấy bỗng dưng biến mất, khi nhìn lại lần nữa thì cảnh tượng đã thay đổi, hơn nữa từng hình ảnh kỳ dị đan xen, mỗi lần một khác, như ảo thuật.
“Huyễn cảnh”, Diệp Thành chau mày.
“Ta có cảm giác sợ hãi trong lòng”, Cơ Tuyết Băng nhíu mày thì thầm.
“Ta cũng vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, sức mạnh đồng tử Tiên Luân vẫn chưa hồi phục đã lại phải ngưng tụ, tập trung vào một điểm, hắn lại nhìn vào vân hải.
Lần này hắn gạt ảo ảnh những lớp mây và sương mù sang một bên, nhìn thấy nơi sâu hơn.
Grừ! Grừ! Grừ! Grừ!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!