“Ngươi làm việc đi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng, “mấy ngày nay ngoan ngoãn cho ta, có quá nhiều sự tồn tại mạnh mẽ xuất thế, những người có thể giết ta không hề ít, làm việc cẩn trọng vào”.
Nói rồi hắn ngắt mối liên hệ với đạo thân.
Lúc này Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng và trạng thái.
Tiếp đó, hắn không ngừng ngưng tụ ra căn nguyên thánh thể tẩy luyện thánh thể của mình, để bài trừ luồng sức mạnh vô hình và thần bí ra khỏi cơ thể, tiếp đó dùng tiên hoả luyện thân, thiên lôi luyện hồn.
Đây là quá trình hết sức lâu dài, luồng khí tức bất ổn của hắn không ngừng biến thành ổn định hơn.
Mãi tới khi màn đêm buông xuống, thánh thể của Diệp Thành mới run lên.
Lúc này, tâm cảnh của hắn đã bị cuốn vào trong một ý cảnh kì diệu, hắn nhìn thấy một thanh thần kiếm cắm giữa hư không và mặt đất, nó giống như thiên trụ sừng sững giữa đất trời, đâm xuyên càn khôn, tạo ra hỗn độn.
“Kiếm của Hiên Viên đại đế?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn thẫn thờ ngẩng đầu nhìn thanh kiếm, đứng trước thanh kiếm này, hắn cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, cho dù là ý cảnh thì hắn vẫn bị chèn ép đến mức khó thở, cho dù là ý cảnh thì hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào thanh kiếm ấy, mặc dù nó trông hết đỗi bình thường nhưng lại mang theo uy lực diệt thế.
Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.
Bên ngoài thạch thất động phủ, hai bóng hình đứng đó, một mĩ nhân lạnh lùng thanh tao, một cô nhóc hoạt bát tinh nghịch, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt sao?
“Tỷ, tỷ thật sự muốn về gia tộc sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa ngắt một đoá hoa ven đường vừa lên tiếng hỏi, “ở Hằng Nhạc Tông không phải rất tốt sao? Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy người trong lòng hàng ngày”.
“Huyết mạch đạo linh của ta đã tới điểm lâm thế”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, “ta cần bể đạo linh của gia tộc trợ cho huyết mạch của ta hoàn toàn thức tỉnh”.
“Hoàn toàn thức tỉnh?”, Thượng Quan Ngọc Nhi sáng mắt, “huyết mạch đạo linh của tỷ sắp thức tỉnh hoàn toàn ư?”
“Cũng đến lúc thức tỉnh hoàn toàn rồi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt lại lần nữa mỉm cười, “món quà mà thượng đế ban tặng thì ta phải nâng niu chứ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!