“Thành thật mà nói, ta đấu không lại Pháp Luân Vương”, Đao Hoàng hít sâu một hơi, nở nụ cười bất lực: “Chưa nói bây giờ ta đang không ở trạng thái đỉnh phong, cho dù ở thời kì đỉnh cao ta cũng không phải đối thủ của ông ta”.
“Năm đó Pháp Luân Vương có thể ép Chiến Vương rời xa Đại Sở tới vùng biên cương, sức chiến đấu của ông ta đã thông thiên rồi”, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm.
“Chúng ta không đấu một mình”, Vô Nhai Đạo Nhân thản nhiên nhún vai: “Lực lượng quân đội tu sĩ của chúng ta nhiều gấp sáu lần Chính Dương Tông, cho dù Pháp Luân Vương có mạnh hơn nữa nhưng một mình ông ta cũng không thể kiểm soát được cục diện trận chiến!”
“Ta thích câu này”, lão già Gia Cát Vũ vuốt râu: “Đánh trận là so xem bên nào nhiều người hơn, một người không được thì hai, hai không được thì ba, ba không được thì lên cả nhóm. Ta không tin ông ta có thể đấu lại cả đội quân tu sĩ”.
“Nếu vậy thì điều động binh tướng đi!”, Chung Giang nói ngay, nhìn thoáng qua thạch thất trong động phủ: “Chờ hắn tỉnh lại sẽ là trận quyết chiến thực thụ của chúng ta với Chính Dương Tông”.
Các trưởng lão lập tức rời đi.
Màn đêm tĩnh lặng bỗng trở nên không yên bình, từng tu sĩ cường đại bay vụt ra khỏi Hằng Nhạc Tông như những đạo thần hồng.
Dưới đêm trăng sáng, đại quân của Hằng Nhạc, Thanh Vân, Viêm Hoàng và các thế gia lớn ùn ùn kéo đến Chính Dương Tông, hơn nữa tốc độ hành động cực kỳ nhanh, phạm vị mấy trăm nghìn dặm xung quanh Chính Dương Tông đều là đại quân tu sĩ.
Ở đây, trong thạch thất của động phủ, Diệp Thành vẫn ngồi im không nhúc nhích, mái tóc đen dài không có gió cũng tự lay động, toàn thân tản ra Thánh quang màu vàng, ma khí tán loạn, Phật huy chiếu sáng khắp nơi, giống như linh hồn thể trước kia của hắn, cũng có Thánh, có ma, có Phật, rất kỳ dị.
Ngày qua ngày, chớp mắt đã ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Không biết đến khi nào Thánh quang màu vàng, ma khí màu đen và Phật quang màu trắng trên người Diệp Thành mới từ từ hội tụ vào trong cơ thể.
Phù!
Hắn thở ra một hơi khí đục thật dài rồi chầm chậm mở mắt, hai mắt gần như bắn ra ánh sáng thực chất, xuyên thủng bức tường đá, cực kỳ sắc bén.
“Đúng là cảm giác đã lâu không thấy!”, Diệp Thành siết chặt nắm đấm, mỉm cười, cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, mang đến cho hắn cảm giác an toàn chưa từng có.
“Có thể nhìn thấy rồi, nhưng Tiên Luân Nhãn…”, ngạc nhiên vui mừng qua đi, Diệp Thành vô thức sờ vào mắt trái của mình, tuy đã khôi phục thị lực và thần thức cảm tri, nhưng sức mạnh đồng tử của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại rơi vào trạng thái ngủ say, hoặc có thể nói lúc này nó không hề có sức tấn công.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!