Liên quân tứ phương đều nheo mắt, trong trận đại chiến Thanh Vân Tông họ đã được thấy thứ này, chúng rất mạnh, còn rất khó giết, quan trọng là số lượng của chúng nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại.
“Chẳng trách năm xưa ngay cả Chiến Vương cũng bị ép tới vùng biên cương xa xôi, chỉ dựa vào số lượng của đại quân Ân Minh và Âm Minh Khôi Tướng này thôi, một mình Chiến Vương cũng không thể đấu lại”, lão tổ nhà Thượng Quan nghiêm nghị nói.
“May mà chúng ta đã liên minh, nếu không ở Nam Sở này không thế lực nào có thể ngăn cản được đội quân Âm Minh đáng sợ thế này”, lão tổ nhà Tư Đồ trầm ngâm lên tiếng.
“Nhưng dù vậy thì trận chiến này chắc chắn cũng rất oanh liệt”, sắc mặt lão tổ Hằng Nhạc Chân Nhân cũng khó coi.
Bùm! Bùm! Bùm!
Lại thêm vài tiếng động lớn nữa, mấy chục đạo thần quang từ trên trời lao thẳng xuống đất, đến khi thần quang tan đi mới thấy đó là những bóng người, vẻ mặt ai cũng đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, khí thế mạnh mẽ.
“Đó… Đó là…”, nhìn thấy khuôn mặt những người đó, sắc mặt các đại lão tổ, các phong chủ, thống lĩnh các phân điện lớn của Hằng Nhạc đều biến sắc.
“Những người đó là ai?”, thấy sắc mặt phía Hằng Nhạc Chân Nhân thay đổi đáng kể, Diệp Thành bất giác nhìn Sở Linh, sắc mặt cô cũng vô cùng khó coi.
“Lão tổ và chưởng giáo các đời trước của Hằng Nhạc Tông”, Sở Linh nói xong, bàn tay vô thức siết chặt.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thành cũng thoáng chốc trở nên khó coi, không ngờ Pháp Luân Vương lại chơi chiêu này.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tiếng ầm vẫn tiếp tục vang lên, lại có rất nhiều thần quang từ trên trời lao xuống, hoá thành từng vị Âm Minh Tử Tướng.
“Khốn kiếp”, ngay lập tức, phía Thanh Vân Tông cũng vang lên tiếng gằn phẫn nộ của nhóm Chu Ngạo.
“Chắc hẳn đó là lão tổ và chưởng giáo nhiều đời của Thanh Vân Tông”, Thiên Tông Lão Tổ trầm tư, tuy ông chưa từng thấy lão tổ đời trước của Thanh Vân Tông nhưng từ vẻ mặt phía Chu Ngạo, ông cũng có thể đoán ra được.
Bùm! Bùm! Bùm!
Lại có thêm nhiều tiếng ầm nữa vang lên, hàng chục thần quang từ trên trời lao xuống không theo một thứ tự cụ thể nào.
Mà lần này, các trưởng lão của Chính Dương Tông hơi nheo mắt, vì mấy chục người này chính là lão tổ và chưởng giáo nhiều đời trước của Chính Dương Tông bọn họ, rất nhiều trưởng lão không biết sự tồn tại của Pháp Luân Vương, sắc mặt họ khá khó coi.
Lúc này, bốn phía đều có gió lạnh rít gào, nhất là các trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông và một số trưởng lão của Chính Dương Tông, sắc mặt họ lạnh lùng đến đáng sợ.
Phải biết rằng đó là chưởng giáo và lão tổ nhiều đời trước của ba tông, nói ra thì đều là tiền bối của họ, bây giờ lại bị luyện thành Âm Minh Tử Tướng, rõ ràng không tôn trọng tiền bối, bảo người ta làm sao không tức giận!
“Lần này khó giải quyết rồi đây”, nhìn lão tổ và chưởng giáo các đời trước của ba tông, Chung Quy lạnh lùng nói: “Bọn họ đều là Âm Minh Tử Tướng cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên, dù không bằng cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, nhưng sức chiến đấu của họ cũng không thể coi thường”.
“Pháp Luân Vương lấy đâu ra nhiều thi thể của kẻ mạnh như vậy?”