“Ai có thể ngờ được Hoang Cổ Thánh Thể bị đánh sống dở chết dở mà đến lúc này lại thấy đau buồn cho cái chết của kẻ thù”, Thái Hư Cổ Long nở nụ cười khó hiểu.
“Kẻ thù là kẻ thù, nhưng ta thực sự kính nể ông ta”.
“Ông ta là vị vua cái thế, có vinh dự này mà ngươi thật sự thấy buồn cho ông ta? Không, không phải, ngươi không buồn cho ông ta, mà là hành trình chinh phạt dài đằng đẵng này. Con đường này thật buồn, người đi trên con đường này thật nực cười, dù là vua chúa chí cao vô thượng, dù là Đại Đế tiếng tăm lẫy lừng cũng đều có câu chuyện riêng. Nhưng câu chuyện ấy không phải để kể cho người khác nghe, mà là để cho ngươi biết khi ngươi sống như một con chó, có thể rơi nước mắt buồn bã như một con người”.
“Đây là cảm ngộ mà ngươi từng là bậc chí tôn truyền lại cho hậu bối à?”, giọng Diệp Thành trở nên đều đều.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy”, Thái Hư Cổ Long lười biếng nằm trong thần hải của Diệp Thành: “Khi ngươi thật sự đạt đến đỉnh phong của thế giới này và được trường thọ, ngươi sẽ phát hiện vô địch thiên hạ sẽ rất cô đơn. Khi chí tôn đạt được vinh quang cao nhất thì cũng mang theo nỗi cô đơn mà thăng trầm của năm tháng mang lại, hắn phải trơ mắt nhìn người thân, người thương yêu, bằng hữu lần lượt già đi trước mắt mình. Khi ngươi kết thúc cuộc đời, người đáng thương ấy thậm chí còn chẳng có một gương mặt thân quen nào đến để đưa tiễn. Như vậy có nực cười không?”
Diệp Thành im lặng, nhưng lòng lại càng lúc càng buồn, “hắn” mà Thái Hư Cổ Long nói chẳng phải chính là nó sao?
Chí tôn thiên hạ khi xưa đã từng trải qua tất cả những gì nó nói, khiến thế hệ sau là hắn cảm thấy sợ hãi và do dự chưa từng có, ngay cả Đại Đế cũng buồn bã, lẽ nào con đường này đến chết vẫn chưa phải là kết thúc sao?
Ầm!
Khi Diệp Thành đang miên man suy nghĩ thì bia Thần của Viêm Hoàng đã giáng từ trên trời xuống.
Đây là sát khí rất đáng sợ, binh khí bản mệnh của Viêm Hoàng, nó to lên chừng một trăm trượng, từng đạo phù văn cổ quay xung quanh, khí tức kỳ lạ tản ra bao quanh đạo tắc Hoàng đế, nó như một ngọn núi lớn, đồ sộ nặng trịch.
Thấy vậy, Diệp Thành vội vàng ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh chống lại, miễn cưỡng ngăn được công kích của Viêm Hoàng.
Ù!
Hư không rung lên, Thần Hoàng lao tới, Cửu Châu Thần Đồ lơ lửng trên bầu trời như một dải ngân hà, núi non sông ngòi trong đó đều hồi sinh, đó là một thế giới rộng lớn, mang theo uy lực kinh thiên động địa.
Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, gọi Cửu Châu Thần Đồ (Cửu Châu Huyền Thiên Đồ) không được nguyên vẹn ra chống lại Cửu Châu Thần Đồ của Thần Hoàng.
Tuy đều là Cửu Châu Thần Đồ nhưng của Thần Hoàng là do đạo tắc hoá thành, không phải Cửu Châu Thần Đồ thật, còn Cửu Châu Thần Đồn của Diệp Thành không được nguyên vẹn, vì thế khi hai thần đồ giao đấu trên bầu trời cũng không thể phân định thắng thua.
Tuy Diệp Thành đã ngăn được bia Thần của Viêm Hoàng và Cửu Châu Thần Đồ của Thần Hoàng, nhưng lại bị tháp Càn Khôn của Thái Vương đè bẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!