Diệp Thành cắn chặt răng, mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, được Tiên Thiên Canh Khí bao phủ, ngay cả trận đồ bát quái cũng được bày ra dưới chân, hàng trăm binh khí đồng thời xuất hiện, nâng phòng ngự của hắn lên mức cao nhất.
Đoàng!
Sau tiếng sấm, một chưởng của Chiến Vương ập xuống, nửa bầu trời sụp đổ, hàng trăm binh khí đang lơ lửng trên đầu Diệp Thành vừa phóng ra thần uy cũng bị quét sạch trong một chưởng vừa rồi của ông ta.
Diệp Thành lập tức phun ra một ngụm máu, thánh thể lại nứt ra, thánh huyết tuôn trào.
Coong! Coong! Coong!
Tiếng chuông ngân dài, đòn tấn công của Đông Hoàng cũng đã tới, chuông Đông Hoàng khổng lồ nhanh chóng trở nên to lớn, toát ra thần khủng , Diệp Thành vừa may mắn thoát thân đã lại loạng choạng một hồi.
Keng!
Tiếng kiếm ngân rất chói tai, nhất kiếm của Sở Hoàng vẫn bá đạo như thế, mang theo sức xuyên thấu duỷ diệt vô song.
Lần này Diệp Thành không lui mà tiến, nắm chặt hai tay mạnh mẽ xông lên phía trước.
Nhưng khi thanh kiếm của Sở Hoàng chuẩn bị đâm vào đầu mày của hắn, hắn đã sử dụng Thái Hư Na Di để nhát kiếm cường hãn của Sở Hoàng chuyển hướng tới vai, sau đó vai hắn bị đâm trúng, Bá Long Đao trong tay chợt vung ra.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, thân thể của Sở Hoàng lập tức bị chém làm đôi.
Cảnh tượng này khiến người xem phía dưới đều tim đập thình thịch, tuy không phải Sở Hoàng thật nhưng bị một đao của Diệp Thành chém làm đôi như vậy, nhìn thế nào cũng thấy kinh hãi.
Giết được một người là một người!
Tiếng gầm thét của Diệp Thành chấn động bầu trời, hắn đột nhiên bước tới, lại cho Sở Hoàng thêm một đao nữa.
Nhưng để giết được Sở Hoàng, hắn cũng phải trả cái giá đắt, liên tiếp bị thần lư Thiên Táng của Thiên Táng Hoàng và tháp Càn Khôn của Thái Vương đánh trúng, một nửa bộ xương của thánh thể đã vỡ vụn.
Đáng lắm!
Vẻ mặt Diệp Thành điên cuồng, hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí cách đó hàng trăm trượng.
Tuy nhiên điều khiến hắn suýt hộc máu tại chỗ là Sở Hoàng mà hắn vừa liều chết để giết đã lại hình thành thân thể mới từ trong biển lôi, uy lực vẫn mạnh mẽ như cũ, sức chiến đấu vẫn ở trạng thái đỉnh phong như trước.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành điên cuồng hét lên, mọi thứ trong cơ thể cuộn trào, hắn tức đến mức phun ra một ngụm máu.
“Phải… Phải đánh thế nào đây!”, nhìn Diệp Thành thân thể đẫm máu trong biển lôi, lão tổ nhà họ Tô mấp máy môi: “Giết rồi lại có thể tự hình thành, vậy phải đánh thế nào mới chết được!”
“Ngay cả Pháp Luân Vương vô song cũng chết trận, thiên kiếp này vượt xa tưởng tượng của chúng ta”, Chung Giang trầm tư, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị: “Cửu Hoàng Đại Sở, chín người liên thủ, ai có thể đấu lại được họ!”
“Diệp Thành”, Thượng Quan Ngọc Nhi trong đám đông đã bật khóc, hai mắt đẫm lệ, bàn tay siết chặt trắng bệch, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, như thể cô ta biết Diệp Thành có thể sẽ lại biến mất mãi