Thiên địa tràn ngập những tiếng đùng đoàng.
Thiên kiếp cửu Hoàng của Diệp Thành kéo dài đến mức khiến người ta khó hiểu, từ lúc bắt đầu độ kiếp đến giờ đã vượt xa thời gian thiên kiếp bình thường.
Tám vị vương cũng như Diệp Thành, họ cũng đang nỗ lực hết mình để chống lại cửu Hoàng, Ma Vương đã bị đá ra khỏi cuộc chơi, bọn họ cũng muốn tìm cơ hội đột phá.
Hơn nữa, có ví dụ đẫm máu là Ma Vương, họ đã có chuẩn bị, nếu tìm được cơ hội đột phá sẽ lập tức rời khỏi nơi này, chờ đến lúc lên được cảnh giới Thiên sẽ quay lại sau.
Bên ngoài biển sấm sét, Ma Vương Quỳ Vũ Cương đã dừng bước nhưng vẫn chưa đi mà lẳng lặng đứng bên mép biển sấm sét, im lặng quan sát những người bên trong.
Lờ mờ có thể nhìn thấy nét buồn bã trên mặt ông ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, tức giận, đến mức khiến cho cả thiên địa đều nổi lên gió buốt, có thể thấy rất nhiều nơi đã đóng thành băng.
“Lão phu tính rồi, sắp xảy ra chuyện lớn”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu đóng vai thầy bói.
“Ta cũng cảm nhận được sát khí từ Ma Vương”, Chung Giang hít sâu một hơi.
“Ông ta là Ma Vương vô song, cai quản Ma Vực, người kiêu ngạo như vậy, tu vi cường đại như thế, sao có thể cam tâm chịu nhục như này?”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Chắc chắn ông ta sẽ báo thù”.
“Ta mong Diệp Thành có thể mau chóng kết thúc độ kiếp”, Dương Đỉnh Thiên lo lắng nhìn Diệp Thành trong biển lôi: “Chậm trễ sẽ xảy ra chuyện”.
“Sư huynh đang lo…”, Tiêu Phong vô thức nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Đối mặt với đội quân tu sĩ đông đảo của chúng ta, sao tám vị vương có thể đến một mình chứ!”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt không ngừng quét quanh hư không: “Nếu ta đoán không nhầm, bọn họ đều dẫn quân đội tu sĩ tới, chỉ là đang trốn ở nơi chúng ta không nhìn thấy để đảm bảo vị vương của họ có thể an toàn rời khỏi đây”.
“Hay là chúng ta ra tay trước ạ?”, Chu Ngạo truyền âm tới.
“Không được”, Dạng Chấn đại thống lĩnh của Chính Dương Tông lập tức bác bỏ: “Chúng ta không biết tám vị vương dẫn bao nhiêu quân đội tu sĩ tới, hơn nữa đối phó với thế lực của tám vị vương cùng một lúc là lựa chọn không khôn ngoan, tốt nhất nên duy trì cân bằng hiện tại, hai phe hoà bình là được, bất đắc dĩ mới phải khai chiến”.
“Cũng có lý”, Chung Quy nhẹ nhàng vuốt râu, lại nhìn biển lôi lần nữa: “Nhiệm vụ của chúng ta là không được để hắn gặp nạn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!