Không phải bọn họ không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Thành mà dưới thiên hạ hỗn loạn nhưu vậy, thực sự cần một trận chiến phải trả bằng máu để rửa đường, từ cổ tới nay, đằng sau vương triều thịnh thế nào cũng phải đánh đổi bằng núi thây biển máu, đâu có vương triều nào không phải đánh đổi bằng máu và xương.
Khi tất cả mọi người đang trầm ngâm thì từng ánh sáng bay ra khỏi đại điện, phần hư không cố định của Chính Dương Tông hoá thành địa đồ khổng lồ.
Đó là Cửu Châu Thần Đồ, cũng chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nó vẫn giữ khí thế hào hùng như xưa, uy lực mạnh mẽ khiến người ta khó có thể thở nổi, bên trên khắc hoạ những phù văn đan xen nhau tạo ra thế giới rộng lớn, đó chính là Nam Sở.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, vì trận chiến cuối cùng để Nam Sở thống nhất đã thành công thật rồi.
“Với xuất phát điểm là Chính Dương Tông, mở rộng về phía đông tới Viêm Hoàng, Thanh Vân, mở rộng về phía tây tới Hằng Nhạc, mở rộng về phía nam tới Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần, năm đại thế gia Âu Dương, mở rộng về phía bắc tới Đanh Thành, nhà Thượng Quan, nhà họ Tư Đồ, nhà họ Hùng, Hắc Long Đảo, Bàn Long Hải Vực tạo thành Nam Sở”, lời nói của Diệp Thành dứt khoát khí thế và mang theo uy nghiêm của một vị Hoàng, cũng mang theo sự lạnh lùng của một vị Vương vang vọng khắp đất trời.
Tuân mệnh!
Sau tiếng hô đồng thanh, Viêm Hoàng, Thanh Vân do Chung Giang cầm quân, Hằng Nhạc, Chính Dương cho Hằng Nhạc Chân Nhân cầm quân, năm thế gia do Nam Cung Chính cầm quân, phía Đan Thành cho Đan Thần cầm quân tiến về bốn phương đông, tây, nam, bắc.
Nếu nhìn từ hư không thì liên quân tứ phương giống như vùng biển màu đen, lúc này đang phân thành bốn dòng sông khổng lồ trỗi lên từng cơn sóng cả.
Phía này, Diệp Thành đã đeo lên lớp mặt nạ Quỷ Minh.
Diệp Thành!
Bên cạnh hắn, Sở Linh giơ tay ra kéo tay Diệp Thành vì cô biết lần này Diệp Thành đi không biết sẽ phải giết bao nhiêu người.
“Trận chiến cuối cùng rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, giọng nói ôn hoà, hắn bước vào hư không, thân khoác hỗn thiên chiến giáp, trông giống như một vị chiến thần sắp chinh phạt thiên hạ.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Đột nhiên vùng đất này lại như có thiên kiếp kéo đến, sấm sét đùng đoàng kinh động khắp tứ phương của Nam Sở.
“Định…định làm gì đây?”, những tản tu ở phía xa nhìn thấy cảnh đội quân tu sĩ lớn mạnh đó thì mặt mày đều thay đổi, trước đại quân tu sĩ, bọn họ giống như hạt cát.
Thuận thì sống, phản thì chết!
Không lâu sau đó, giọng nói này vang vọng khắp tứ phương, âm thanh dùng thần thông truyền âm phát đi, cứ thế lan truyền khắp Nam Sở.
Thuận thì sống, phản thì chết!
Rất nhiều người sau khi nghe thấy sáu từ này thì toàn thân chợt rùng mình, lúc này bọn họ mới biết đại quân tu sĩ như biển cả kia rốt cục muốn làm gì.
“Các vị đạo hữu, các vị muốn ức hiếp người khác bằng số đông thế này sao?”, rất nhanh sau đó, đại quân một phương bị một cổ thành hùng vĩ chắn đường, bên trên cổ thành có một lão già tóc bạc đang nhìn ra ngoài thành bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành chậm rãi ước ra, giọng điệu kiên định vang vọng khắp đất trời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!