“Lấy đâu ra thiên hạ thái bình thực sự”, Đao Hoàng mỉm cười cắm long đao xuống đất, ông ta cũng giống mấy người bọn họ, cũng ngồi trên mặt đất, “có điều ý đồ của hắn cũng không tồi”.
Khi tất cả mọi người đang trò chuyện thì Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu đi vào, toàn thân hắn có lệ khí tàn bạo, ba ngày nay hắn giết không hề ít người, đến cả mái tóc màu bạc trắng cũng đã nhuốm đỏ.
Phía sau, Cơ Tuyết Băng cũng vậy, lệ khí lạnh băng khiến người ta có phần run rẩy.
Nam Sở, thống nhất rồi!
Diệp Thành tháo lớp mặt nạ Quỷ Minh ra, hắn sải bước từng bước chân dính máu, cuối cùng hắn ngồi phịch xuống bậc đá, khuôn mặt rõ vẻ mỏi mệt.
Một câu nói của hắn khiến cả đại điện chìm vào yên lặng.
Nam Sở thống nhất rồi nhưng dùng máu tươi để đổi lại.
Trong bầu không khí yên ắng, có người liếc nhìn Diệp Thành nhưng lại phát hiện ra hắn đã ngủ lịm đi trên bậc đá, cũng không biết vì quá mệt hay vì không chịu nổi sự lên án của lương tâm mà tự ru mình vào giấc ngủ.
Tắm rửa rồi ngủ!
Cả nhóm lão bối lần lượt vỗ mông đứng dậy, bọn họ quay người bước ra khỏi đại điện, giết chóc quá nhiều nên giờ cũng nên nghỉ ngơi chút.
Trong đại điện cũng chỉ còn lại Cơ Tuyết Băng.
Cô nhìn Diệp Thành đang nằm ngủ trên bậc đá rồi mím môi, cô định bước tới nhưng cuối cùng lại quay người lẳng lặng rời khỏi đại điện vì bên ngoài đại điện có một người đang tiến vào là Sở Linh.
Về nhà rồi ngủ!
Sở Linh khẽ xoa khuôn mặt Diệp Thành, có có phần không cam lòng, rồi cứ thế, Sở Huyên cõng Diệp Thành lên.
“Sư phụ liệu có trách ta quá tàn nhẫn không?”, Diệp Thành khẽ giọng lên tiếng.
“Vậy thì ngươi cũng phải tìm tỷ ấy mới biết được”, Sở Linh khẽ mỉm cười rồi bay đi như một đạo thần hồng về phía Ngọc Nữ Phong.
Nam Sở chìm trong màu máu vô cùng yên ắng!
Thiên địa màu đỏ máu cũng vô cùng yên ắng.
Nam Sở sau cuộc chiến tranh đẫm máu đó trở nên quá im ắng, khiến người ta phải thở dài.
Có điều, ánh nắng mới lại đang chiếu rọi vùng đất này.
Nam Sở thống nhất rồi, những thế lực quy thuận, tản thu với số lượng cực kỳ lớn, mặc dù trong đó cũng có không ít người không đồng thuận thực lòng nhưng dù sao cũng là thiểu số, rất nhiều người đã nhìn thấu muốn kết thúc thế đạo hỗn loạn này thì phải đánh đổi bằng máu.
Diệp Thành cứ thế ngủ mất ba ngày ba đêm.
Đợi tới khi hắn tới đại điện của Hằng Nhạc Tông lần nữa thì nơi này đã chật bóng người, mặc dù tất cả đều đã khoác lên mình tấm đạo bào mới nhưng trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tanh.
“Thế lực các phương đều đang thống kê lại, đây là danh sách”, Hồng Trần Tuyết đưa một bộ quển tông cho Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ khẽ mở quyển tông, số lượng các thế lực bên trong này không hề ít, rất nhiều thế lực đến hắn cũng chưa từng nghe nói tới, còn có một số tản tu, đến tu vi cũng được ghi chú chi tiết.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!