“Sư tổ, cái này…”, Diệp Thành cau mày, đây có khác gì coi hắn là vị Hoàng đâu.
“Chúng ta từng theo con, hi vọng con có thể tái hiện sự huy hoàng của Viêm Hoàng đời trước, lại lần nữa thống nhất Đại Sở”, Chung Giang ngắt lời Diệp Thành, “nhưng chúng ta ngày càng nhận ra thời đại của Viêm Hoàng cũng đã qua lâu rồi, Viêm Hoàng cũng nên thuận theo trào lưu của thời đại, trở thành một thành viên trong phiên hiệu mới”.
“Tiền bối Chung Giang nói chí phải”, Chu Ngạo lên tiếng, “thời đại của thuỷ tổ tam tông Huyền Thần đã qua lâu rồi, mặc dù tam tông thống nhất nhưng cũng không còn là Đại Sở Huyền Thông khi xưa nữa”.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì cả, việc này chúng ta đã bàn bạc rồi, tất cả đều thống nhất như vậy”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Cho dù là Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân, Chính Dương hay Đan Thành hay các thế gia lớn khác thì đều dưới trướng một phiên hiệu mới được đặt ra”.
“Con không phải là Hoàng đế, khó có thể nhận được vinh hoa này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Thần Hoàng trước khi thành lập Đại Sở Huyền Tông cũng không phải là một vị Hoàng”, Hằng Nhạc Chân Nhân cười nói: “Cũng chính vì có sự ủng hộ của thế lực các phương nên các lão tổ mới phong vị thành Hoàng, còn chúng ta sẽ trở thành những người bảo vệ trên con đường này cho tới khi phong vị Hoàng”.
“Đừng lằng nhằng nữa, đẩy qua đẩy lại có gì thú vị chứ?”, Cổ Tam Thông mắng một câu: “Một phiên hiệu rất dễ lấy cơ mà, hay là lão Cổ ta lấy tên cho ngươi, gọi là Phủ Đầu bang, thế nào? Sau này ngươi gánh vác cả bang, như thế nghe có phong độ không?”
“Cái gì mà Phủ Đầu Bang? Chúng ta là những người ngay thẳng”, Vô Nhai Đạo Nhân chép miệng, “theo ta thấy thì gọi Nam Nhai thôn là được nhất”.
“Tên gì thế không biết?”, Gia Cát Vũ chỉnh lại cổ áo, “nghe ta, gọi là Lục Lục Lục, cái tên này nghe rất phất, lại hàm nghĩa sâu xa, khiến người nghe nghe như tiếng sấm rền”.
“Vậy không được, ông đừng có gọi như vậy, nghe ta, gọi là Ngưu tông”, Ngưu Thập Tam vuốt râu ý tứ nhưng lại kéo theo những ánh mắt chê bôi.
“Không được thì chúng ta gọi là Ngưu Điện đi cũng được”, Ngưu Thập Tam mặt mày ái ngại ho hắng lên tiếng.
“Sao người không gọi luôn là Ngưu Đan đi?”, Ngô Tam Pháo đạp Ngưu Thập Tam sau đó lắc đầu: “Việc này phải nghe ta, gọi là Nhất Trụ Kình Thiền, hay chứ?”
“Ta thấy gọi Thiên Vương Cái Địa Hổ là hay nhất”, Man Sơn cũng chêm lời.
Mấy người mỗi người một câu khiến phía Thiên Tông Lão Tổ chép miệng, cái gì mà Phủ Đầu Bang, Nam Nhai Thôn, Lục Lục Lục, Ngưu Tông, Nhất Trụ Kình Thiên, Thiên Vương Cái Địa Hổ, đến cái tên này mà cũng lấy ra được, đúng là mặt dày”.
“Thiên Đình”, khi mọi người đang trò chuyện thì Diệp Thành thẫn thờ nãy giờ chợt lên tiếng khiến ai nấy á khẩu.
Phụt!
Nghe cái tên này, Đông Hoàng Thái Tâm bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn phun luôn ra ngụm nước.
Ở bên, vẻ mặt của Phục Nhai cũng rất kì lạ, “tên tiểu tử này to gan thật đấy, không biết các lão bối phía Đại La Chư Thiên, Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên và Thần Điện mà biết thì có tới giết hắn đi không nữa”.
“Giờ ta rất muốn tới cho hắn một trận”.
“Vừa hay, chúng ta cùng đi thôi”.
Thiên Đình?
Nghe thấy cái tên này, các trưởng lão trong đại điện đều trầm ngâm vuốt râu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!