Phụt!
Phụt!
Hai dòng huyết quang bắn lên, lão già mặc y phục xám chỉ ra nhất chỉ đâm xuyên vào ngực Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại đâm vào trán lão ta bằng một nhát kiếm.
Cảnh tượng này xảy ra trong chốc lát, đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên vậy mà trong chốc lát đã bị tuyệt sát chính diện, đến cả lão già mặc y phục xám cũng không thể ngờ mình lại chết một cách chóng vánh như vậy.
Sau khi trảm lão già mặc y phục xám, Diệp Thành mới cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu chậm rãi sải bước về phía mấy chục bóng hình ở đối diện.
Thế nhưng đường đường mấy chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện lại bị một mình Diệp Thành doạ cho tới mức lùi về sau, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên còn bị tuyệt sát chính diện bằng một chiêu thì gã thanh niên tóc bạc đeo mặt nạ này rốt cục mạnh tới mức nào chứ.
Không lãng phí thời gian với các ngươi nữa!
Diệp Thành bước ra một bước, cơ thể hắn như ma quỷ, thoắt ẩn thoắt hiện, mỗi lần xuất hiện đều có máu tươi bắn vọt, mỗi lần xuất hiện đều có cái đầu lăn lông lốc xuống, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Đi đâu?
Đang giết chóc thì đột nhiên Diệp Thành quay phắt người đánh ra một chưởng khiến một người đang trốn trong không gian bị ép ra ngoài, người đó nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Tôn Hạo, đệ tử chân truyền thứ ba của Thị Huyết Điện sao?
“Đường đường là đệ tử chân truyền thứ ba của Thị Huyết Điện mà lại phải trốn vậy sao?”, Diệp Thành nhìn Tôn Hạo với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Diệp Thành”, Tôn Hạo khó nhọc bò dậy, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc và sợ hãi, “ngươi vẫn còn sống?”
“Ôi chao, ta không nhận ra ngươi còn có thiên nhãn đấy”, thần sắc của Diệp Thành trở nên khác thường, hắn nhìn vào trán của Tôn Hạo, ở đó có một đường rất mảnh, lúc này đang mở to dần, đó chính là một loại thiên nhãn giống như của Gia Cát Vũ.
“Thần chú?”, khi Diệp Thành còn đang sững sờ thì thiên nhãn của Tôn Hạo chợt mở ra khép lại, xung quanh thiên nhãn, không gian bắt đầu méo mó, từng làn sóng vô hình nhanh chóng lan ra.
Ngay sau đó, cơ thể Diệp Thành run rẩy, hắn chỉ cảm thấy bị một luồng sức mạnh thần bí kiểm soát.
Giây phút sau đó, Diệp Thành nhận ra trên cơ thể mình hiện lên đầy những phù văn cổ xưa, chúng đang chuyển động và tổ hợp lại với nhau theo một quỹ đạo nào đó, vả lại những phù văn đó còn mang theo sức mạnh phong ấn.
“Thiên Nhãn mang theo phong ấn, ta rất thích”, Diệp Thành mỉm cười, Tiên Luân Nhãn bên trái cũng mở theo, ấn kí tiên luân trên đồng tử từ từ chuyển động.
Sau đó, Tiên Luân Nhãn hình thành nên vòng xoáy màu đen, trên người Diệp Thành, những phù văn cổ xưa kia bị ép vào trong.
Phụt!
Tôn Hạo lập tức phun ra máu vì thiên nhãn thần thông bị phá khiến hắn gặp phải phản phệ khủng khiếp.
“Còn thủ đoạn gì nữa không?”, Diệp Thành nhìn Tôn Hạo.
“Ngông cuồng”, Tôn Hạo gằn giọng, hắn lập tức lấy sát kiếm chĩa về phía trán Diệp Thành.
Thấy vậy, Diệp Thành không vội di chuyển, hắn mỉm cười nhìn Tôn Hạo vả lại càng lúc càng cười to hơn.