Ngay sau khi tin tức được truyền ra, nội môn lập tức trở nên náo nhiệt, rất nhiều đệ tử không màng tới việc tu luyện, vừa nghe tin đã chạy tới Phong Vân Đài. Một đệ tử ngoại môn mới vào nội môn không lâu sắp giao chiến với Tề Dương – đệ tử chân truyền thứ tám, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Chẳng bao lâu sau, Phong Vân Đài của nội môn đã chật cứng người, cảnh tượng rất nhốn nháo.
“Nào nào vị sư huynh này, nhường chỗ cho ta với”, Hùng Nhị uốn éo thân hình mập mạp, cứ thế chen vào đám đông.
Đệ tử kia vô thức liếc nhìn Hùng Nhị sau đó khoé miệng giật giật, trong mắt viết rõ ràng hàng chữ: Sao ngươi béo vậy?
“Nào nào vị sư huynh này, nhường chỗ cho ta nữa”, ngay sau đó Tạ Vân cũng chen vào.
“Vẫn còn chen được, ở đây còn chỗ trống nữa à mà chen?”, tên đệ tử kia lập tức đen mặt.
“Chen rồi sẽ có chỗ thôi”, lời nói vừa vang lên, một bàn tay to lại len vào, Hoắc Đằng cũng mặt dày chui vào theo, tên đệ tử kia bị đẩy ra khỏi đám đông.
“Bà nội nó, cuối cùng tên tiểu tử Diệp Thành cũng xuống núi”, sau khi đẩy được tên đệ tử kia ra, Hùng Nhị không ngừng mắng chửi: “Mấy ngày nay lão tử còn không dám xuống núi, sợ đám nhãi ranh kia lôi đi đánh cho một trận”.
“Ta cũng vậy, đám chó chết kia cắm rễ dưới chân Ngự Kiếm Phong, chỉ chờ ta xuống núi”, Tạ Vân tự sướng vuốt tóc: “May mà ta nhanh trí, không xuống núi”.
“Đừng nói nữa, lão tử chưa bao giờ thấy bí bách như vậy”, Hoắc Đằng cũng than thở.
Khi ba người trò chuyện thì dưới Phong Vân Đài lại càng tụ tập thêm nhiều người hơn, xung quanh chật kín toàn người là người, kẻ thù của Diệp Thành cũng tới rất đông, đám Tề Hạo, Dương Bân, Khổng Tào cũng tới.
Đương nhiên những hảo hữu ở ngoại môn của Diệp Thành như Tề Nguyệt, Ngọc Lâm, Tiêu Cảnh cũng tới, hơn nữa còn chen được vào đứng cùng nhóm Hùng Nhị.
“Các ngươi nghĩ Diệp Thành có thắng không?”, Tiêu Cảnh nhìn mấy người còn lại.
“Tám mươi phần trăm là thắng”, Tạ Vân sờ cằm: “Tiểu tử này gian xảo lắm, trước giờ không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị”.
“Tề sư huynh, đánh hắn tàn phế đi”, Tạ Vân vừa dứt lời, dưới võ đài đã ầm ĩ, tất cả đều là những đệ tử nội môn có quan hệ tốt với Tề Dương, đương nhiên đa phần cũng là những người từng bị Diệp Thành cướp.
“Diệp Thành, đánh hạ hắn đi”, đương nhiên nhóm Tạ Vân cũng không để cho khí thế của Diệp Thành kém phần, mấy kẻ dở hơi tụ lại, tiếng hét cũng kinh thiên động địa, không hề thua kém phe Tề Dương.
Cứ thế, trận chiến còn chưa bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Trên khán đài, Diệp Thành và Tề Dương đã đứng ở hai bên, Diệp Thành chẳng tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm Tề Dương đeo trên cổ, thỉnh thoảng còn đưa tay xoa cằm.
Ngược lại là Tề Dương, hắn ta nở nụ cười nham hiểm, cắn răng nghiến lợi chỉ mong có thể xé xác Diệp Thành ngay lúc này.
Có lẽ là không kìm nén được cơn giận nữa, Tề Dương thậm chí còn bỏ qua phần giới thiệu mở đầu, bước xuống đi thẳng đến chỗ Diệp Thành, bóng người lao nhanh như gió, ra tay là tung bí thuật, chiêu thức tàn độc.
Thấy vậy Diệp Thành cũng lập tức di chuyển, hắn sử dụng bộ pháp huyền diệu, những cái bóng liên tục xuất hiện sau lưng, tránh được đòn công kích của Tề Dương.
“Hôm nay đã lên Phong Vân Đài, ngươi đừng mong được về”, Tề Dương tung chiêu thứ nhất không trúng thì lập tức hét lớn, tung chưởng quét ngang không trung.
“Khẩu khí lớn lắm”, Diệp Thành cười giễu cợt, tấn công bằng một quyền Bát Hoang mạnh mẽ.
Ầm!
Quyền chưởng va vào nhau phát ra tiếng ầm nổ vang, nhưng kết quả lại khiến mọi người kinh ngạc, Tề Dương ở cảnh giới Chân Dương lại bị Diệp Thành đánh cho lùi lại một bước.
“Ồ…”, dưới võ đài vang lên rất nhiều âm thanh sửng sốt.
“Đánh chính diện, không ngờ lại khiến Tề Dương – người đang ở cảnh giới Chân Dương phải lùi về sau”, trong mắt đám Khổng Tào viết rõ vẻ không tin nổi.
“Tên tiểu tử này tiến bộ nhanh thật!”, nhóm Hùng Nhị cũng trợn tròn mắt: “Mới mấy ngày không gặp thôi mà!”
Trên võ đài, Tề Dương vừa mới trúng chiêu và ở thế yếu hơn cũng không khỏi bàng hoàng, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong nắm đấm của Diệp Thành, sức mạnh đó rõ ràng hơn hắn.
Hắn ta không thể chấp nhận được việc mình bị một chiêu đánh lùi về sau, khuôn mặt kiêu ngạo bỗng chốc nóng bừng, hai tay nhanh chóng kết ấn, có vẻ chuẩn bị thi triển bí thuật đáng sợ.
“Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?”, Diệp Thành lạnh giọng nói, hắn lao tới như một con sư tử hung hãn, thân pháp huyền bí, bóng đen liên tục xuất hiện, trong nháy mắt sát phạt tới trước người Tề Dương, hắn nâng tay lên, một quyền đánh tan ấn quyết của Tề Dương.
Vẻ mặt Tề Dương u ám, nhưng hắn ta vẫn không khỏi lùi lại phía sau.
“Chạy, ngươi chạy được không?”, Diệp Thành không cho Tề Dương cơ hội, hắn nhảy vọt lên như vượn rồi phối hợp với chiêu thức hổ vồ, chạy theo bước chân Tề Dương.
Grừ!
Theo tiếng rống của dã thú, Diệp Thành như hoá thân thành mãnh thú, hắn lập tức sử dụng thuật tàn sát ở cự ly gần bá đạo của Thú Tâm Nộ, chân, đầu gối và vai được sử dụng nhuần nhuyễn, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều trở thành vũ khí vô cùng hung hãn, đánh cho Tề Dương liên tục lùi về phía sau.
“Lại là lối đánh này”, dưới võ đài lập tức vang lên tiếng nói.
Người đã từng trải nghiệm thuật tàn sát bá đạo của Diệp Thành toàn thân đều thấy không tự nhiên, còn những đệ tử nội môn, đa phần đều là lần đầu tiên được thấy Diệp Thành sử dụng Thú Tâm Nộ, ai nấy cũng kinh hãi, nhất là khi thấy Tề Dương thuộc cảnh giới Chân Dương bị Diệp Thành đánh cho liên tục tháo chạy, vẻ mặt càng thêm đặc sắc.
A!
Tiếng gầm giận dữ của Tề Dương vang lên trên chiến đài, mặc dù hắn ta đã nghe nói Diệp Thành thông thạo thuật chiến đấu ở cự ly gần nhưng trước giờ hắn luôn kiêu ngạo cho rằng đó là những lời cường điệu của người khác nên chưa bao giờ coi trọng.
Bây giờ đích thân trải nghiệm, hắn mới thực sự hiểu được sự bá đạo của bí thuật này.
Nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, chẳng mấy chốc hắn đã tìm ra cách đối phó. Sau khi đỡ lấy một quyền của Diệp Thành, hắn nhanh chóng rút lui, trở tay rút ra một thanh sát kiếm, dồn linh lực vào đó, nhẩm niệm bí pháp của pháp môn rồi chĩa vào Diệp Thành ở phía xa.
“Ngự Kiếm Lôi Quyết”, theo tiếng gầm thét của Tề Dương, sát kiếm chấn động, trong tích tắc một loạt kiếm mang mang theo sấm sét bắn về phía Diệp Thành với số lượng nhiều vô kể.
Thiên canh kiếm trận!
Người Diệp Thành xoay vòng, thanh kiếm Xích Tiêu cũng được lấy ra sử dụng cùng lúc, hắn vung kiếm lên tạo thành kiếm trận phòng ngự Thiên canh.
Rẹt rẹt rẹt!
Kiếm mang sấm sét của Tề Dương liên tục đánh vào Thiên canh kiếm trận, loé ra những tia lửa.
“Tới lượt ta rồi”, Diệp Thành ổn định trận cước rồi vung kiếm Xích Tiêu lên, chỉ vào Tề Dương phía xa, Thiên canh kiếm trận lập tức biến thành kiếm trận công kích.
Rẹt rẹt rẹt!
Lại một đợt va chạm kịch liệt khác vang lên, kiếm mang rực rỡ lập tức bao trùm chiến đài, áo bào của hai người liên tục bị rách tạo ra những lỗ hổng.
“Đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông quả nhiên không đơn giản”, khi so đấu kiếm trận, Diệp Thành không khỏi thán phục trong lòng, sự đáng sợ của Tề Dương không phải tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương bình thường có thể so sánh.
So với Diệp Thành, Tề Dương càng kinh ngạc hơn, thân là đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, cũng là người biết rất nhiều bí thuật của Tề gia và Hằng Nhạc, từ nhỏ đã được ngâm mình trong vô số loại linh dược, thực lực của hắn ta đương nhiên kinh người.