“Diêm sư… sư thúc? Ông… Ông ấy là Diêm tôn?”, thấy Thương Mộ hành lễ, những người khác của Thị Huyết Điện đều nhìn Diệp Thành. Bọn họ có vai vế thấp hơn Thương Mộ, người mà ông ta còn phải gọi là sư thúc thì chính là sư thúc tổ của bọn họ!
Giờ phút này, ông lão vừa ra tay với Diệp Thành sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, vai vế của ông ta quá thấp, chưa từng được thấy Diêm tôn của Thị Huyết Điện, bây giờ biết thân phận của Diệp Thành thì suýt tiểu ra quần.
“Các ngươi muốn chết à? Còn không mau quỳ xuống?”, thấy mọi người vẫn đứng ngây ra đó, Thương Mộ nổi giận quát lớn.
Nghe thấy tiếng mắng, hàng trăm người mới bừng tỉnh, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thành: “Bái… Bái kiến sư thúc tổ”.
“Đứng dậy đi!”, Diệp Thành bước đến long toạ trong phòng, diễn cực kỳ giống thật.
Thương Mộ đứng dậy, ổn định lại cảm xúc rồi mới ngập ngừng nhìn Diệp Thành dò hỏi: “Sư thúc, nghe nói người đang bế quan nhập đạo, sao lại xuất quan rồi ạ?”
“Ta không xuất quan để Thị Huyết Điện bại trong tay các ngươi à?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng doạ Thương Mộ rùng mình, ngay cả ông ta cũng vậy huống chi là những người khác trong phòng.
“Sư thúc dạy phải”.
“Giết hết những người trong danh sách này”, Diệp Thành ném ra một tập giấy, bên trên viết đầy tên người, số lượng lên đến hơn một nghìn.
Nghe vậy, Thương Mộ vội vàng nhìn thử nhưng lông mày lại đồng thời nhíu chặt.
Sau ba đến năm giây, ông ta mới hỏi Diệp Thành: “Sư thúc, thứ cho sư điệt ngu ngốc, nhưng những người trong danh sách này hầu như đều là thế tử của các thế gia lớn ở Bắc Sở, hơn nữa đều là gia tộc liên thủ với Thị Huyết Điện, nếu giết họ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện liên minh đó ạ!”
“Ngươi đang chất vấn ta?”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn loé lên một tia sắc bén.
“Sư…Sư điệt không dám”.
“Không dám thì làm theo đi”, giọng Diệp Thành tràn đầy uy nghiêm không thể cãi lại: “Ai là địch, ai là bạn cũng không phân biệt được, sớm muộn gì Thị Huyết Điện cũng sẽ bại trong tay các ngươi”.
“Sư… Sư điệt đã hiểu”, Thương Mộ lau mồ hôi lạnh rồi lại nhìn Diệp Thành: “Vậy chuyện này có cần bẩm báo cho điện chủ không ạ?”
Nhưng nói xong lời này ông ta lập tức hối hận, Diêm tôn đích thân đến phân các vậy chắc chắn là mang theo mệnh lệnh của điện chủ, lời này của ông ta rõ ràng là đang chất vấn sư thúc, nói thẳng ra là xúc phạm đến uy nghiêm của sư thúc.
Diệp Thành diễn thật sự rất giống, nghe câu hỏi này của Thương Mộ, hắn vẫn luôn giữ im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.
Một ánh mắt nói lên tất cả, đây chính là chỗ cao minh của Diệp Thành.
Sau khi im lặng, Diệp Thành từ tốn đứng dậy, đi từng bước ra ngoài, mỗi bước đi thân thể lại trở nên hư ảo một chút: “Đánh nhanh thắng nhanh, còn nữa, ta không muốn để họ biết chuyện này có liên quan đến Thị Huyết Điện”.
“Sư… Sư điệt quyết không phụ sứ mệnh”, Thương Mộ lật đật cung kính tiễn Diệp Thành đi.
Sau khi Diệp Thành đi, ông ta mới lau mồi hôi lạnh, cảm giác như vừa dạo chốn Quỷ môn quan.
“Các chủ, thật sự không cần bẩm báo ạ?”, bên cạnh có một ông lão áo tím nhìn Thương Mộ hỏi thử.
“Báo cái gì mà báo, muốn chết à?”, Thương Mộ lập tức mắng.
“Là… Là thuộc hạ ngu dốt”.
“Truyền lệnh xuống, tập hợp tất cả mọi người”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!