“Chẳng phải ngươi cũng thế sao? Nếu không cũng không đánh lén Diệp Thành trong biển lôi”, giọng điệu của Âu Dương Vương rất bình tĩnh: “Ngươi thua Thiên Táng Hoàng không chỉ là cơ duyên mà còn là trái tim kẻ mạnh, khi ngươi ra tay với ông ấy đã xác định đó sẽ là niềm sỉ nhục cả đời của ngươi, bởi vì ngươi không buông bỏ được sự cao ngạo của một vị vương”.
“Vậy thì đã sao?”, Quỷ Vương cười dữ tợn, thậm chí có thể nói là điên cuồng, ông ta thấp giọng gầm lên: “Ta không cam, ta là vị vương vô song, kẻ nào cản đường ta đều phải chết”.
Tâm trạng ông ta trở nên bất ổn, khí thế tăng lên trở nên vô cùng cuồng bạo, khí thế kinh thiên của vương giả rất hung hãn.
Bùm! Rầm!
Sau đó mây mù màu máu cuồn cuộn trên hư thiên, điện mang phóng ra, sấm chớp ầm ầm, uy thế kinh thiên khiến thành cổ Thiên Táng cũng phải chấn động, đánh thức không ít người, nhưng những người đó hầu hết đều bị trấn áp không có sức di chuyển.
Thấy vậy Diệp Thành khẽ cau mày, khí huyết màu vàng tuôn ra ào ào như sóng thuỷ triều, hừng hực như lửa, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng cơn giận của Quỷ Vương nhanh chóng lắng xuống, nó chỉ kéo dài chưa đầy năm giây, đất trời lại bình yên trở lại.
“Đời này nếu gặp nhau trên chiến trường, bản vương nhất định sẽ giết ngươi”, Quỷ Vương chợt xoay người, đến từ bóng đêm, đi cũng về lại bóng đêm.
Điều đáng nói là trước khi đi, ông ta còn nhìn Diệp Thành đang đứng dưới tượng đá, trong đôi mắt đầy tơ máu còn loé lên tia sáng lạnh sắc bén, dường như ông ta cũng đã nhận ra thân phận của hắn.
Thấy vậy, Tiên Luân Nhãn ở mắt trái của Diệp Thành khởi động, hắn muốn hy sinh thọ nguyên để thi triển Thiên Chiếu, tiêu diệt Quỷ Vương, vì đây là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng hắn còn chưa phóng ra Thiên Chiếu thì Đế Phạn và Âu Dương Vương đã đồng thời xua tay, thậm chí lời nói cũng giống nhau: “Thiên Chiếu của ngươi không có tác dụng với ông ta”.
Không có tác dụng?
Diệp Thành cau mày, nhưng hắn tin tưởng Đế Phạn và Âu Dương Vương vô điều kiện.
Hắn biết rõ sự bá đạo của Thiên Chiếu nhưng Thiên Chiếu cũng không phải bất khả chiến bại. Nó không có tác dụng với huyết mạch Thần tộc, cũng không có tác dụng với nhất mạch Thái Hư Cổ Long, lần trước khi đối đầu với Pháp Luân Vương, nó cũng dễ dàng bị phá.
Hắn tin Pháp Luân Vương có thể phá Thiên Chiếu, thì Quỷ Vương vô song cũng vậy.
Quỷ Vương rời đi, Âu Dương Vương cũng lẳng lặng quay người nhưng hướng đi của ông ngược lại với Quỷ Vương, năm xưa họ đối lập, bây giờ cũng vẫn không phải người cùng chung một đường.
Tiền bối!
Diệp Thành vội vàng bước lên phía trước, ngập ngừng nhìn Âu Dương Vương: “Người… đi đâu vậy?”
“Về nhà xem thế nào”, Âu Dương Vương nở nụ cười ôn hoà nhưng bóng lưng hơi còng, giống như người già tuổi xế chiều, ông lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!