Khí huyết của Diệp Thành sôi trào, lực huyết mạch cuồn cuộn, toàn thân tản ra thần huy, thân thể tắm dưới thánh huyết như được đúc từ vàng, rực rỡ chói mắt.
Giết!
Sự kinh hãi tột độ khiến Huyết Liêu vô thức xông về phía trước, hai mắt nóng ran, bắn ra hai đạo sấm sét.
“Thiên Nhãn của ông không có tác dụng với ta”, Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành xoay chuyển, hiện ra một vòng xoáy tối đen như mực, hút hai đạo sấm sét vào trong, sau đó hắn vung một quyền đấm xuyên hư thiên, khiến cho một nửa thân thể của Huyết Liêu nổ tung.
A!
Huyết Liêu gào thét, đầu tóc rối bù như quỷ, ông ta nhanh chóng khôi phục lại thân thể.
Nhưng Diệp Thành không cho ông ta thời gian đó, hắn xông tới trong nháy mắt, vẫn là kim quyền vô địch ấy, thấy quyền là thấy máu, thân thể Huyết Liêu bị đánh biến dạng, ông ta cũng không còn cơ hội đánh trả.
Đường đến Hoàng Tuyền không chỉ có ông!
Giọng Diệp Thành lạnh như băng, hắn vung một kiếm kinh thế đâm thẳng vào đầu mày của Huyết Liêu.
Không… Không không!
Con ngươi Huyết Liêu lồi lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, còn chưa bị đâm mà toàn thân ông ta đã lạnh ngắt, giống như rơi vào địa ngục vô gián.
Phụt!
Máu bắn tung toé, đầu mày của Huyết Liêu bị nhất kiếm của Diệp Thành đâm thủng.
Ầm!
Cùng lúc đó, các cao thủ khác của Thị Huyết Điện cũng phá được lồng Thái Hư Long Cấm.
Nhưng đã quá muộn, Huyết Liêu đã bị giết, căn nguyên Thiên Nhãn cũng đã bị cướp mất.
“Chạy!”
Đến Huyết Liêu cũng đã bị giết, những cao thủ của Thị Huyết Điện đều sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.
“Đi đâu!”
Diệp Thành muốn đuổi theo nhưng vừa đi được một bước, hắn chợt nhíu mày, bởi hắn nhìn thấy từng đoàn người đông nghịt trên bầu trời phía xa đang lao tới, hơn nữa số lượng vô cùng lớn, trong số đó có không ít cảnh giới Chuẩn Thiên.
Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên xoay người biến mất trong bóng đêm.
Mục tiêu đã đạt được, hắn không cần thiết phải liều mạng chiến đấu với đại quân Thị Huyết Điện nữa.
Bùm! Rầm!
Hắn vừa đi chưa lâu, biển người ào ào kéo đến khiến hư thiên sụp đổ, phát ra những tiếng nổ vang trời.
Khốn