Đầm vô vọng là cấm địa thập tử vô sinh không phải hư truyền, đừng nói là đi vào, chỉ nhìn thôi đã khiến lòng người run sợ, tựa như bên trong có đôi đồng tử màu máu đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Tất cả rút lui, lùi xa hàng chục nghìn tượng.
Nhưng bọn họ không rời đi mà ở lại đó, Diệp Thành nổi tiếng may mắn, biết đâu giây tiếp theo hắn lại chạy được ra ngoài.
Cứ thế, hàng triệu tu sĩ đứng ở bốn phương tám hướng, tất cả đều nhìn chằm chằm đầm vô vọng.
Đây thật sự là một chuyện rất đáng châm chọc, hàng triệu người nhưng không một ai dám đi vào xem, tất cả đều ở đây, chỉ sợ Diệp Thành lại sống sót trở ra.
Đây cũng là vinh dự tối cao của Diệp Thành, mọi người đều sợ hắn, vì thế không tiếc huy động cả đại quân hàng triệu tu sĩ, hàng trăm hư thiên đại trận, mười mấy pháp khí cảnh giới Thiên, dù hắn bị ép vào đầm vô vọng cũng vẫn khiến mọi người không yên tâm.
“Có lẽ hắn đã chết rồi”, không biết tới lúc nào mới có người lên tiếng.
“Để đề phòng cứ đợi thêm vài canh giờ nữa đi”.
“Điện chủ, vừa có tin truyền đến, đại quân Thiên Đình đã ra khỏi Nam Sở”, một người mặc đồ đen báo cáo với Thị Huyết Diêm La.
“Đến thì thế nào, Diệp Thành đã chết rồi”, lão tổ của Huyết Linh thế gia cười lạnh lùng.
“Không sao, không sao”, Thị Huyết Diêm La cười nhạo báng: “Trước khi vây giết Diệp Thành, truyền tống trận dẫn đến Bắc Sở đã bị phá huỷ toàn bộ, nếu bay tới thì không biết đến bao giờ mới đến được Bàn Long Hải Vực”.
“Vẫn là Thị Huyết đạo hữu lo xa nghĩ rộng!”
“Lo trước tính sau thôi”.
“Diêm La, Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành đâu?”, Huyết Linh lão tổ hỏi, hứng khởi nhìn Thị Huyết Diêm La.
Lời này vừa dứt, lão tổ các thế lực lớn có mặt đều hướng sự chú ý về phía Thị Huyết Diêm La.
Lúc trước, Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành bị hất tung, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Thị Huyết Diêm La hút nó vào túi, bây giờ Diệp Thành đã bị đẩy vào đầm vô vọng, cũng đã đến lúc họ cần quan tâm chiến lợi phẩm.
Huống hồ, những người có mặt ở đây không ai không biết sự phi thường của Hỗn Độn Thần Đỉnh, bảo bối này có thể gọi là vô giá.
Thấy hàng trăm lão già nhìn mình chằm chằm, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh: “Sao, các ngươi cũng muốn chia phần à?”
“Giết Diệp Thành cũng không chỉ có công lao của một mình gia tộc ngươi, ai thấy đều có phần mà!”, Huyết Linh lão tổ cười nhạt.
“Hỗn Độn Thần Đỉnh là bảo vật vô giá, nên được chia đều”, ông lão áo tím bước tới.
“Không phải Thị Huyết đạo hữu định độc chiếm đấy chứ?”, trong mắt mấy trăm ông lão đều loé lên tinh quang.
Bầu không khí tại hiện trường thoáng chốc ngột ngạt đến cực điểm.
Dù là Hỗn Độn Thần Đỉnh hay Cửu Châu Thần Đồ của Thần Hoàng đều là bảo vật vô giá, nếu muốn độc chiếm thì có thể trở thành mục tiêu của công chúng bất cứ lúc nào.
Lại nhìn đến Thị Huyết Diêm La, khuôn mặt già nua băng giá, trong mắt còn loé lên tia sắc bén lạnh lùng.
Nếu là ngày thường, ông ta sẽ không sợ bọn họ.
Nhưng bây giờ hơn tám phần thế lực của Bắc Sở đều ở đây, tuy Thị Huyết Điện của ông ta mạnh nhưng cũng không thể chống lại áp lực từ các phía, muốn độc chiếm Hỗn Độn Thần Đỉnh là điều không thể.
“Mọi người đều góp sức, đương nhiên Thị Huyết Điện sẽ không độc chiếm”, Thị Huyết Diêm La cười gằn: “Nhưng thứ chúng ta cần phân chia cũng không chỉ có Hỗn Độn Thần Đỉnh”.
“Hay là chia Cửu Châu Thần Đồ trước, được không?”, Thị Huyết Diêm La cười lạnh lùng.
Nói xong cặp mắt sắc bén của ông ta đảo quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở mấy chục người lâu hơn một giây, lúc trước Cửu Châu Thần Đồ bị xé thành mấy chục mảnh, chính là bị mấy chục người đó lấy đi.
Sắc mặt mấy chục người đó lập tức trở nên âm trầm.
Nhất là Huyết Linh lão tổ, ông ta tự nhận mình đã làm kín kẽ không một kẽ hở nhưng vẫn bị Thị Huyết Diêm La nhìn thấu.
Bây giờ hố mình đào đã tự chôn mình rồi!
Trong lúc bất lực, mấy chục người phía Huyết Linh lão tổ đều lấy Cửu Châu Thần Đồ ra, tuy đã rách nát nhưng vẫn tản ra thần quang chói lọi, sơn hà đại đồ được khắc phía trên vẫn còn thấy rõ, còn có đạo tắc của Thần Hoàng xoay vòng xung quanh.
Cảnh tượng tiếp theo khiến người nhìn đều đau lòng, Cửu Châu Thần Đồ bị mọi người dùng đại thần thông cắt thành mấy trăm mảnh, thật sự là ai thấy đều có phần.
Nhưng thế lực nhỏ và lớn đương nhiên sẽ phân chia khác nhau, ở thế giới coi thế lực là vua này, thế lực mạnh đương nhiên sẽ được chia nhiều, thế lực yếu chỉ được một chút.
Sau khi chia Cửu Châu Thần Đồ, ánh mắt mọi người lại tập trung vào Thị Huyết Diêm La.
Cửu Châu Thần Đồ đã chia, đương nhiên Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng phải chia.
Thấy vậy, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh, phất tay lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.
Ù!
Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, không gian hư vô xung quanh nổ tung.
Nó to lớn, nặng nề, mộc mạc, tự nhiên, từng sợi khí hỗn độn xung quanh đều nặng như núi, xung quanh có rất nhiều dị tượng đan xen, độn giáp thiên tự lạc ấn phía trên cũng đang xoay vòng quanh nó.
Dường như mọi người còn có thể nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen vang vọng, tác động đến đạo tắc của họ khiến tinh thần chấn động.