“Ta đồng ý”, Huyết Linh lão tổ đồng ý ngay, nói xong còn liếc mắt cười khẩy nhìn Thị Huyết Diêm La: “Nhưng thế lực nào có pháp khí cảnh giới Thiên đều phải tham gia, đừng ai hòng lừa gạt cho qua chuyện”.
Lần này sắc mặt Thị Huyết Diêm La đột nhiên trở nên âm trầm, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa! Ngươi nhằm vào lão tử từ đầu đúng không!
“Đồng ý!”, Thị Huyết Diêm La lạnh lùng khịt mũi.
“Vật bắt đầu đi!”, ông lão áo đen phất tay lấy ra hơn mười miếng ngọc giản, sau đó khắc lên trên, sau khi khắc xong thì đưa ra trước mặt mọi người: “Chúng ta có mười lăm pháp khí cảnh giới Thiên, trên mỗi miếng ngọc giản đều khắc một con số, từ một đến mười lăm, việc tiếp theo không cần ta nói nhiều đúng không? Bao nhiêu người đều nhìn, đừng giở trò lừa bịp, tất cả dựa vào may mắn”.
“Được”.
“Bắt đầu”, ông lão áo đen cho mười lăm miếng ngọc giản vào ống trúc rồi nhìn mọi người: “Ai rút trước?”
“Dựa vào vận may mà! Để ta bốc trước”, một ông lão mặc áo huyết bào tiến lên trước, đưa tay vào, loay hoay một hồi cũng không thấy ông ta lấy ngọc giản ra, ai không biết còn tưởng ông ta đang chơi mạt chược bên trong ấy chứ.
“Nhanh lên”, Thị Huyết Diêm La hừ lạnh.
“Vội cái gì, bây giờ ta lấy ra đây”, ông lão áo huyết bào chẳng để tâm, lấy ra một miếng ngọc giản, thấy trên đó viết chữ “sáu” thì vui vẻ ra mặt.
Tiếp theo, các ông lão khác lần lượt tiến lên, cũng loay hoay một hồi mới rút, hàng triệu nghìn nhìn mà thấy bực.
Chậc chậc chậc!
Nhìn cảnh tượng kinh hãi này, Phục Nhai ngồi trước màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn liên tục tặc lưỡi: “Lão tử sống mấy nghìn năm cũng chưa thấy cảnh tượng nào nhảm nhí thế này”.
“Đây chính là bản chất ngươi lừa ta gạt của con người”, phía sau truyền đến giọng nói ung dung của Đông Hoàng Thái Tâm.
Bà ta khá nhàn nhã, ngả người trên ghế thản nhiên lật xem sách cổ, chẳng hề để ý đến chuyện vô nghĩa ở Bàn Long Hải Vực.
Thấy vậy, Phục Nhai đi tới: “Ta nói này Thánh chủ, người thật sự không lo lắng cho tiểu tử Diệp Thành kia chút nào à?”
“Ta lo lắng thì có ích gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhún vai: “Nếu hắn sống sót trở ra thì là tốt số, nếu chết trong đó thì cũng là số hắn vốn vậy”.
Khốn khiếp!
Trên Bàn Long Hải Vực rộng lớn, vì tiếng gằn phẫn nộ mà dậy sóng.
Người gằn lên là lão tổ Huyết Linh, ông ta tỏ ra rất tức giận.
Không sai, ông ta may mắn có được ngọc giản, vận may cũng không kém hơn những người khác là bao.
Lại nhìn sang phía Thị Huyết Diêm La, người nào người nấy cười trên nỗi đau của người khác, mặc dù bọn họ cũng muốn có món pháp khí kinh thiên động địa nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của lão tổ Huyết Linh thì bọn họ lại cảm thấy phấn khích.
Vả lại bọn họ đã nghĩ xong xuôi kết cục lý tưởng nhất rồi, đó chính là Huyết Linh lão tổ có thể dùng tới pháp khí ở cảnh giới thiên để địch lại Hỗn Độn Thần Đỉnh, còn pháp khí ở cảnh giới Thiên cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng, trở thành pháp khí cảnh giới Thiên hoang tàn.
“Huyết Linh đạo hữu, mời”, Thị Huyết Diêm La cười u ám.
“Không cần ngươi phải nói”, Huyết Linh Lão Tổ bật cười lạnh lùng, ông ta tế gọi ra pháp khí cảnh giới Thiên.
Đó là thần đao huyết sắc với màu huyết sắc, có lôi điện xẹt qua, bên trên còn có huyết khí bao quanh, mỗi một luồng huyết khí đều kinh người và rất dày, bên trong còn có đạo tắc của tu sĩ ở cảnh giới Thiên trông rất bất phàm.