Vì đối diện với hắn chính là một hình nộm vô tình.
Lúc này Diệp Thành giống như tỉnh ngộ ra, hắn tĩnh lặng quan sát tên Diệp Thành giả kia, trong ánh mắt hiện lên một đạo kinh mang sắc lạnh, “những gì ta có ngươi cũng có, dung mạo, thần thông, bí thuật, linh khí, huyết mạch, đạo thân, căn nguyên, dị tượng, đạo tắc nhưng có một thứ ta có mà ngươi không có”.
Diệp Thành vừa dứt lời, Diệp Thành màu đen đã thực sự dừng bước.
Diệp Thành vẫn nhìn hắn ta, giọng nói đều đều: “Đầm vô vọng có thể sao chép giống hệt bản gốc, nhưng không thể mang lại cho ngươi cảm xúc của con người, dù ngươi có tất cả mọi thứ của ta thì ngươi vẫn không phải Diệp Thành. Diệp Thành có huynh đệ, có người thân, có thê tử, có đồ nhi, hắn biết khóc biết cười, biết vui biết buồn biết đau, biết yêu biết hận, hắn là người có máu có thịt, có tình cảm, ngươi có không?”
Những lời này tuy đều đều nhưng lại là những lời xuất phát từ nội tâm.
Trong đôi mắt trống rỗng và đờ đẫn của Diệp Thành màu đen lần đầu tiên loé lên tia sáng hoang mang.
“Đến đi! Trận đấu cuối cùng của chúng ta”.
Thánh thể Diệp Thành chợt run lên, khí huyết dâng trào, tinh khí, chân nguyên đều được thiêu đốt, bản nguyên đạo tắc tự đan xen với nhau, mỗi giọt máu, mỗi khớp xương đều phát ra ánh sáng rực rỡ, tản ra sức mạnh huyết mạch.
Cánh tay bị chém rời của hắn đã mọc lại, những vết sẹo trên cơ thể liên tục phục hồi dưới sự thiêu đốt của Thánh huyết.
Hắn cược tất cả những gì mình có, đẩy sức chiến đấu lên đỉnh phong, hắn muốn chiến đấu với Diệp Thành màu đen một trận cuối cùng, trận chiến này dù ai thẳng ai thua thì cũng định sẵn sẽ có một người phải biến mất trong đầm vô vọng này.
Ở phía đối diện, sức chiến đấu của Diệp Thành màu đen cũng tăng lên.
Nói cách khác, Diệp Thành mạnh đến đâu thì hắn ta cũng sẽ trở nên mạnh đến đó, trong mắt hắn ta không còn mê mang nữa, hai mắt lại trở nên đờ đẫn và trống rỗng, tuy hắn ta không có cảm xúc của con người nhưng mục đích lại rất rõ ràng, đó là giết Diệp Thành.
Chiến!
Diệp Thành hành động, bước một bước khiến mặt biển rung lên, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, mạnh mẽ tấn công, một quyền xuyên thủng không gian.
Diệp Thành màu đen cũng dùng Bát Hoang Quyền, chín đạo hợp làm một, uy lực áp đảo, một quyền xuyên thủng hư vô.
Ầm!
Hai quyền va vào nhau phát ra tiếng nổ trầm thấp nặng nề, đều là đòn đỉnh phong nên hai người đều bị đánh bật trở lại, tay gãy lộ ra gân cốt lấp lánh, nhưng vết thương của họ đều nhanh chóng hồi phục, lại lần nữa tấn công đối phương.
Rầm! Bùm! Rầm!
Tiếp theo, hai Diệp Thành thi triển cuộc đối đầu kinh thiên động địa trên đầm vô vọng, sức chiến đấu như nhau, bí thuật thần thông như nhau, đến uy lực cũng ngang nhau, không ai làm gì được ai.
Trận đại chiến kéo dài vượt xa sức tưởng tượng, cả hai đã chiến đấu cả nghìn hiệp vẫn chưa phân định được thắng bại.
Lần này Diệp Thành không trốn tránh.
Hắn đang liều mạng, Thánh thể liên tục bị đánh nứt rồi lại lành lại hết lần này đến lần khác, dù khả năng hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo nhưng cũng không chịu nổi việc hắn liên tiếp bị thương.
Không biết đến lúc nào thần thông của hắn thay đổi một cách kỳ lạ, trong đó có thêm một chút sức mạnh, dù yếu nhưng thực sự tồn tại.
Đó chính là tình cảm, hắn không ngừng chuyển hoá tình cảm của mình thành sức chiến đấu.
So với hắn, trong đòn công kích của Diệp Thành màu đen không có sức mạnh này.
Nhưng cũng đừng coi thường chút sức mạnh này, vì sự tồn tại của nó đã phá vỡ sự cân bằng giữa hắn và Diệp Thành màu đen. Hình nộm mà Diệp Thành màu đen sao chép ra chỉ là cái xác biết đi không