“Là… Là sao vậy?”, Phục Nhai ngơ ngác nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Ngươi có biết chiến thần Hình Thiên không?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít một hơi thật sâu.
“Người dưới cảnh giới Đại Đế đầu tiên, không ai không nhớ!”, Phục Nhai cảm thán rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Nhưng vậy thì liên quan gì đến Diệp Thành?”
“Vậy ngươi có biết khi đại chiến chư thiên, vị Đại Đế Dị Vực ấy bị ai giết không?”
“Khi đó ta mới chỉ ở cảnh giới Chân Dương, làm sao biết được”, Phục Nhai ho khan.
“Chính là bị Hình Thiên giết”, Đông Hoàng Thái Tâm nói nhỏ.
“Không thể nào”, Phục Nhai chợt quay đầu lại: “Hình Thiên đã chết trận lâu rồi, sao có thể còn sống được?”
“Không tin được đúng không? Nhưng đó là sự thật”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Hình Thiên quả thực đã chết, sở dĩ lại xuất hiện là do có người liên kết hư ảo với hiện thực, gọi ông ấy từ trong hư ảo ra, sức chiến đấu của ông ấy không yếu hơn trạng thái đỉnh phong của chiến thần năm xưa”.
Phục Nhai như hoá đá, bí mật này hoàn toàn lật đổ sự nhận thức của lão về tu đạo.
“Không chỉ chiến thần Hình Thiên được gọi từ hư ảo ra hiện thực mà còn có lôi thần và hoả thần”, Đông Hoàng Thái Tâm cất giọng đều đều nhưng ánh mắt đầy kính phục: “Ai có thể ngờ được vì Chư Thiên Vạn Vực mà lại có người thi triển cực đạo đế thuật, thỉnh chư thần hồng hoang tái xuất thế gian”.
“Liên kết hư ảo với hiện thực”, tim Phục Nhai đập thình thịch, lão ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ mặt kinh hoàng: “Ai đã thi triển thần thông nghịch thiên đó vậy?”
“Không biết”, Đông Hoàng Thái Tâm bình tĩnh nhìn về phía màn nước, ánh mắt nhìn vào Diệp Thành: “Hắn sử dụng tình cảm để liên kết hư ảo với hiện thực, giống hệt với cực đạo đế thuật đó, còn có đạo Chân Hoan của Diễm Phi, đều mang ý nghĩa sâu xa, nếu thấu hiểu cặn kẽ thì sao chúng ta phải sợ Thiên Ma Dị Vực”.
“Đạo không có điểm dừng mà!”, Phục Nhai không thể bình tĩnh nổi, lão ta lại nhìn về phía màn nước, thanh niên với bóng lưng gầy gò ấy thật sự đã mang lại cho lão quá nhiều điều bất ngờ.
“Ta dường như đã thấy một thiếu niên Đại Đế đang quật khởi”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.
Dưới cái nhìn của hai người, trong đầm vô vọng, bên cạnh, sau lưng, phía trước Diệp Thành đều là người.
Đó là từng khuôn mặt quen thuộc, có huynh đệ, đồ nhi, người thân, sư phụ, thê tử của hắn, họ lấy hắn làm trung tâm, xếp hàng khắp trong hư thiên tối tăm.
Giúp ta!
Hai mắt Diệp Thành đầy máu và nước mắt, hắn dùng chút sức lực cuối cùng để chiến đấu.
Dứt lời, tuy những bóng người rợp trời ấy không nói nhưng lại nắm tay nhau, truyền từng chút sức mạnh cho nhau, cuối cùng truyền đến cho Sở Huyên và Sở Linh ở gần Diệp Thành nhất.
“Cầm lấy tay người”, Sở Linh hư ảo đưa bàn tay ngọc ngà ra đặt lên vai trái của Diệp Thành, dịu dàng như nước.
“Cùng người già đi”, Sở Huyên hư ảo cũng đưa tay ra, đặt lên vai phải của Diệp Thành, trìu mến ân tình.
Ngay lập tức, Diệp Thành đang yếu ớt đến cực điểm toả ra thần quang rực rỡ, một đạo thần hồng bay ra từ cơ thể hắn, người thân, huynh đệ, thê tử cho hắn sức mạnh để hắn lại từ địa ngục quay trở về nhân gian.
Bùm!
Hư thiên nổ tung, Hỗn Độn Thế Giới của hắn chợt rung lên, dưới sự quan sát của Đông Hoàng Thái Tâm và Phục Nhai đã có sự thay đổi.
Hỗn Độn Thế Giới, ngoại đạo pháp tướng của đạo, sông núi, hoa cỏ, cây cối dường như đều trở nên có sức sống