Diệp Thành cau mày, hắn định bước vào hư thiên thì đột nhiên khi định thu lại thần thức, mắt thần thức của hắn quét qua một cổ miếu, nói chính xác là miếu Quan Âm.
Diệp Thành chợt dừng chân, roẹt một tiếng, hắn biến mất.
Thấy vậy, người gõ mõ ở cách đó không xa chợt thẫn thờ, người này dụi mắt lẩm bẩm, rõ ràng là một người sống mà thoắt cái đã không thấy đâu.
Ma!
Thế rồi âm thanh tiếng kêu la có ma quỷ vang vọng khắp con đường của Vọng Cổ Thành kéo theo lời mắng chửi của rất nhiều người.
Phía này, Diệp Thành đã đứng bên trong một ngôi miếu cổ.
Trước mặt hắn là một pho tượng đá, bên dưới bày đầy lư hương, trong lư hương có cắm rất nhiều nén nhang, trông có vẻ như người tới đây cầu phúc không hề ít, pho tượng này là Bồ Tát nên được nhiều người tín.
“Sở Huyên, nàng đang phổ độ chúng sinh sao?”, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn pho tượng mà giọng khản đặc.
Đó là một pho tượng đá nhưng cô ấy là Sở Huyên.
Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo nước mắt làm nhoà đi tầm nhìn của hắn.
Hắn khổ sở đi tìm Sở Huyên, sao hắn có thể nghĩ được khi gặp lại Sở Huyên lại là một pho tượng đá lạnh lẽo, hắn không biết vì sao tượng đá Sở Huyên lại ở đây nhưng hắn biết Sở Huyên nhất định từng tới đây.
Ngươi là ai?
Bầu không khí bên trong căn miếu yên ắng chợt bị một giọng nói phá vỡ.
Ở cửa, một lão nhân dụi mắt xuất hiện, ông ta có vóc dáng gầy gò, mặc đạo bào sờn rách cũ kĩ, đó là một lão đạo sĩ.
Diệp Thành quay người, hắn nhìn ông ta từ đầu tới chân rồi mới lên tiếng hỏi: “Người giống như pho tượng đá này có phải từng tới Vọng Cổ Thành không? Tới đây từ bao giờ? Bao lâu rồi, đi từ bao giờ?”
“Ngươi là ai? Ta…”
Bốp!
Lão đạo sĩ còn chưa nói xong thì tiếng tát chát chúa vang lên, ông ta bị cái bạt của Diệp Thành làm quay ba vòng mới dúi đầu xuống đất.
“Trả lời ta”, Diệp Thành đã xuất hiện trước mặt lão đạo sĩ kia, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể làm trái, cái bạt của hắn này khiến lão đạo kĩ kia bật khóc.
“Cô ấy là một nữ tu sĩ”, lão đạo sĩ mặt mày dàn dụa nước mắt nước mũi, ông ta đờ đẫn nói, “cô ấy tới đây từ năm ngoái, ở lại ba ngày, diệt trừ dịch bệnh ở đây xong thì đi”.
Nói rồi lão đạo sĩ run người, lúc này ông ta mới nhận ra người đứng trước mặt mình căn bản không hề có chút hành động nào, khuôn mặt ông ta cũng không hề có cảm giác nóng ran lên, mọi thứ đều như chưa từng xảy ra.
Ông ta thẫn thờ vội nhìn về phía cách đó không xa.
Diệp Thànhvẫn đứng ở đó, quay lưng lại phía ông ta, hắn tĩnh lặng nhìn tượng đá của Sở Huyên, mọi thứ trước đó như một giấc mộng vậy.
Hoan…hoan thuật!