Phía trước, đoàn xe đến đón rộn ràng, thị vệ của phủ Thái Tử đi trước dẹp đường, gióng trống khua chiêng, pháo nổ vang trời trông vô cùng long trọng, người nào người nấy mặc y phục màu đỏ, trong biển người chỉ nhìn thấy như một con rồng màu đỏ đang bay lượn.
Trên kiệu tám người khiêng, Liễu Như Yên mặc bộ y phục tân nương ngồi bên trong như pho tượng đá bất động, khoé mắt cô tuôn trào hai dòng lệ, vẻ mặt đờ đẫn thật đáng thương.
“Ta còn không biết huynh tên là gì”, trong tiếng ngấc nghẹn ngào, trong đôi mắt xinh đẹp nhoà nước mắt, dưới sự chứng kiến của biết bao cặp mắt mà kết thành sương. Liễu Như Yên nên cảm thán nhân duyên, tạo hoá thật sự trêu người.
“Vọng Cổ Thành, kiếp này còn có thể quay lại không?”, cô cười đau đớn, sau đó vén bức rèm, thông qua ô cửa sổ nhỏ, cô ngắm nhìn quê nhà đang xa dần trong tầm mắt, mọi thứ ở đây đều khắc sâu trong tâm trí cô.
Thái Tử Lưu Triệt tâm địa độc ác, Thái Tử Phi của hắn không ai có nổi kết cục tốt đẹp, phần lớn đều bỏ mạng nơi đất khách quê người, nếu không có gì bát ngờ thì Liễu Như Yên cũng sẽ là một trong số những người như vậy, vận mệnh thật đáng thương.
Đây chính là mệnh!
Trong nụ cười Liễu Như Yên mang theo nước mắt.
Thế nhưng khi cô thu lại tầm mắt thì chợt thấy một bóng người hao gầy xuất hiện, hắn không mang theo hành lý nhưng lại di chuyển thật nhanh trên con đường.
Ấy, ấy…
Trên con đường huyên náo, đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt vì tân nương nhảy khỏi kiệu.
Đây…
Ai nấy đều thẫn thờ ngơ ngác nhìn Liễu Như Yên khoác trên mình bộ y phục của tân nương, cô lảo đảo như một kẻ điên rẽ đám người, không biết đang tìm ai.
Phía sau, thị vệ của phủ Thái Tử đang xông lên chặn cô lại: “Thái Tử Phi, đừng làm khó chúng thần”.
Liễu Như Yên đứng lại, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.
Ta là Liễu Như Yên!
Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn của cô, bóng hình hao gầy kia biến mất chỉ còn lại những bóng người đi qua đi lại.
Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Vọng Cổ Thành như một đạo thần quang rẽ ngang trời.
Sau một khắc, hắn dừng chân trên một cổ thành khác ở chốn phàm trần.
Cũng giống như Vọng Cổ Thành, vừa dừng chân Diệp Thành đã lan toả thần thức khắp toà cổ thành, tất cả mọi đình đài lầu các, tất cả những nơi có người qua lại đều được hắn nắm bắt, không thấy tu sĩ, cũng không thấy bóng dáng Sở Huyên.
Hắn lại bước đi!
Tiếp đó, hắn không ngừng di chuyển qua từng toà cổ thành ở thế giới người phàm như một vị khách qua đường, hắn đến vội vàng mà đi cũng vội vã, đại giang đại hà tuyệt đẹp trong mắt hắn chỉ như làn khói.
Cuối cùng, Diệp Thành bước ra khỏi nước Thiên Hương, hắn tìm một đất nước người phàm khác, hắn dừng chân bên trong hoàng cung với đại khí dồi dào.
Ra ngoài gặp ta!
Diệp Thành đứng trên đại điện, thần tức truyền âm quét qua hoàng cung, chỉ có