Một lúc sau hắn chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ rất yên bình.
Lần này hắn ngủ ba ngày ba đêm.
Mãi cho đến ngày thứ tư, hắn đang ngủ say bỗng nhíu chặt lông mày.
Sau đó thánh thể không ngừng run lên, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh toát, lông mày khi thì cau chặt khi thì giãn ra, vẻ mặt đau khổ như đang gặp ác mộng.
Chẳng mấy chốc, trạng thái của hắn trở nên kỳ lạ, linh hồn hư ảo thi thoảng rời khỏi xác, thi thoảng lại trở về cơ thể, không hề ổn định.
Đến khi Thiên Ma tấn công Thất Sát, sẽ là lúc chư tiên khai chiến!
Đột nhiên giọng nói hư ảo này vang lên bên tai hắn thật lâu, giống như câu kinh Phật, lặp đi lặp lại.
Vẻ mặt hắn càng trở nên đau đớn hơn, hai tay đập loạn xạ như thể đang xua đuổi những ác hồn quấn quanh thân.
A!
Đột nhiên hắn ngồi bật dậy, thở hổn hển dữ dội, mồ hôi ướt đẫm cả áo.
“Mình bị sao vậy!”
Hắn day mạnh đầu mày, tỉnh lại cảm thấy thần trí rất mơ hồ, hay nói cách khác là lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, một số chuyện thì nhớ rõ nhưng một số chuyện càng nghĩ càng không ra.
Lúc này, khung cảnh trận chiến cuối cùng của hắn với Diệp Thành màu đen trong đầm vô vọng bỗng hiện lên trong đầu, hắn loáng thoáng nhớ ra có rất nhiều người đã trợ chiến cho mình.
Nhưng nghĩ kỹ thì hắn lại không tìm ra manh mối, đầu óc hỗn loạn, thậm chí không phân biệt được là mơ hay thực, hắn còn nghi ngờ mình đang trong mơ.
“Thánh chủ, hắn…”, Phục Nhai nhìn Diệp Thành đang mê man qua màn nước ở đại điện Thiên Huyền Môn, sau đó kinh ngạc nhìn Đông Hoàng Thái Tâm ở bên cạnh: “Không phải đầu óc tiểu tử này có vấn đề đó chứ?”
“Ta ước gì đầu óc hắn có vấn đề”, Đông Hoàng Thái Tâm ung dung lên tiếng, đầy ẩn ý sâu xa.
“Là… Là sao vậy?”, Phục Nhai ngây người.
“Bỗng dưng liên kết hư ảo với hiện thực, hắn đã phạm phải cấm kỵ”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi giải thích: “Cực đạo đế thuật là thần thông nghịch thiên, không phải ai cũng có thể điều khiển, thần trí và ký ức của hắn đang đan xen giữa hư ảo và hiện thực, gặp phải phản phệ của cấm kỵ. Tai hại này sẽ dần bộc lộ rõ hơn theo thời gian, càng lún càng sâu, cho đến khi lạc vào luân hồi của hư ảo và hiện thực, biến thành một cái xác không hồn, thần trí không rõ ràng”.
“Vậy đạo thân Tinh Thần chìm vào trạng thái ngủ say cũng là do bị liên luỵ?”, Phục Nhai hỏi thử.
“Chính xác”.
“Không hiểu vì sao nhìn Diệp Thành bây giờ lại khiến ta nhớ đến một người”, Phục Nhai nhẹ nhàng vuốt râu.
“Ngươi nói đến Hồng Trần phải không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng hỏi.
“Cả hai người họ đều vô tri vô giác”, Phục Nhai sờ cằm, trầm