“Mặc dù ta không hiểu nhiều về giới tu sĩ nhưng ta vẫn biết phân biệt đông tây nam bắc, cả nam Sở là Thiên Đình, vậy thì thân phận của huynh ở giới tu sĩ giống như chư hầu vương độ quốc của thế giới người phàm vậy, vả lại còn là chư hầu vương mà đến cả hoàng đế cũng phải kính nể, một người có tầm ảnh hưởng như vậy ở Nam Triệu ta thì có phải là vinh hạnh cho chúng ta không?”
“Cô hiểu như vậy cũng không sai”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời, “nhưng cũng đúng như chư hầu vương ở thế giới người phàm, địa bàn, công trạng và vinh hạnh của bọn họ đều không phải do trời xanh ban tặng, phía sau đó là cả núi thây biển máu”.
“Ta có thể cho rằng huynh đang chỉ dạy ta về quy tắc sinh tồn trong giới tu sĩ không?”
“Không chỉ là giới tu sĩ mà ở thế giới người phàm cũng vậy, thắng làm vua, thua làm giặc”.
Đêm ở Nam Triệu thật yên bình.
Trên chiếc giường êm ái, Diệp Thành lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, cũng giống như trước đó, nét mặt hắn vẫn mơ màng và đau khổ.
Phía trước chiếc giường, Liễu Như Yên tĩnh lặng ngồi đó, trong tay cầm dải lụa không ngừng lau đi mồ hôi vã trên trán Diệp Thành, nhưng cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng không thể làm dịu đi nét mặt đau đớn đó của hắn.
Rầm!
Màn đêm yên tĩnh vì âm thanh này mà trở nên ồn ào, cả hoàng thành Nam Triệu bị kinh động, cấm vệ quân xông ra lần lượt cầm vũ khí.
Trên hư không, hai con chim đại bàng bay tới trông hết sức dị thường, chúng bay nhanh vô cùng, lơ lửng trên bầu trời của hoàng cung Nam Triệu.
Nhìn từ xa, bên trên còn có hai người, một thanh niên mặc y phục trắng, một thanh niên mặc y phục tím, tu vi không cao, chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, nếu không thì cũng không không tạo ra linh thú bước đi thay mình.
Tiên nhân!
Thấy vị tiên kia vẻ mặt hung tợn, cấm vệ quân sợ hãi tột độ.
“Thượng tiên, thượng tiên gây ra động tĩnh lớn như vậy không biết là vì việc gì?”, Liễu Như Yên bước ra khỏi lầu các, cô ngẩng mặt nhìn trời.
“Ta chính là quốc sư của nước Đột Nô”, người thanh niên mặc y phục trắng hắng giọng, “giết tướng quân của nước Đột Nô ta mà không có lời giải thích sao? Mau bảo quốc sư của nước các ngươi ra đây trả lời, nếu không thì đêm nay chúng ta sẽ dẹp bằng Nam Triệu”.
“Hai vị, uổng công hai vị là tiên nhân, tiên nhân mà cũng hành xử như vậy sao?”, Liễu Như Yên hắng giọng: “Quân đội của quý quốc lén vào Nam Triệu ta, uy hiếp ta và Phụ Hoàng, như vậy không đáng giết sao?”
“Đúng là to gan”, người thanh niên mặc y phục tím lên giọng khiến những người phàm khác trào máu ở tai, “đã vậy thì đêm nay ta sẽ khiến Nam Triệu máu chảy thành sông”.
Nói rồi, cả hai lần lượt ra tay, một tên nhả ra hoả diệm, một tên nhả ra một đạo thiên lôi, trong mắt tu sĩ mặc dù những thứ này chẳng khác gì trò chơi nhưng ở thế giới người phàm thì hoả diệm và thiên lôi lại là đại nạn.
Tưng…!
Không lâu sau đó, bên trong một toà lầu các của hoàng cung chợt vang lên tiếng đàn khiến cả hai tên kia thẫn thờ.
“Còn có cả tâm trạng gảy đàn?”, kẻ mặc y phục trắng cười giễu cợt.
“Các ngươi ở môn phái nào?”, một giọng nói vang lên từ bên dưới.
“Độc Long Môn, ta cho