“Thông báo tới bọn họ làm gì?”, Huyết Linh lão tổ hắng giọng: “Hoang Cổ Thánh Thể toàn thân đều là bảo bối, để bọn họ tới tranh giành với chúng ta à?”
“Nhưng với sức của một mình Huyết Linh thế gia chúng ta thì cũng không thể ngăn lại nổi Diệp Thành”.
“Chẳng phải Độc Long nói rồi sao? Diệp Thành thần trí không ổn định, giống như cái xác không hồn”, Huyết Linh lão tổ cười u ám: “Then chốt nằm ở chỗ Liễu Như Yên, chỉ cần khống chế cô ta thì Diệp Thành không thể còn chỗ dựa”.
Tưng…!
Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong hoàng cung của nước Nam Triệu lại vang lên tiếng đàn.
Mặc dù là đêm tối nhưng con dân trong hoàng cung Nam Triệu lại ngồi đó thành từng nhóm, bọn họ yên lặng hoà mình vào tiếng đàn, đến cả trẻ nhỏ cũng ngoan ngoãn vì tiếng đàn này rất kì diệu.
Trong lầu các, Diệp Thành tỉnh lại.
Sau vài giây, hắn lắc đầu bước tới trước chiếc giường, tĩnh lặng nhìn về phía xa.
Không biết từ bao giờ hắn chợt có dự cảm chẳng lành.
Thân là tu sĩ, tới cấp bậc này rồi thì cái gọi là dự cảm tám chín phần đều linh nghiệm vì đó là khả năng mà trời cao ban tặng.
“Chín ngày rồi, tên Lý Tiêu đó có lẽ đã tới Nam Sở rồi”, ở phía cách đó không xa, Liễu Như Yên đang gảy đàn khẽ mỉm cười lên tiếng.
“Nói tới Lý Tiêu là giả nhắc ta thời gian mới là thật phải không?”, Diệp Thành cười nói, hắn tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống rồi lại lấy ra vò rượu: “Yên tâm, ta không quên việc này đâu, ngày mai ta sẽ dẫn dắt cô tu luyện”.
“Ta sợ huynh quên thôi”, Liễu Như Yên cười khúc khích trông có phần nghịch ngợm.
Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn tĩnh lặng nhâm nhi rượu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ vì dự cảm chẳng lành đó càng lúc càng rõ rệt.
Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh.
Người bên trong hoàng cung nghe thấy tiếng đàn này thì dần chìm vào giấc ngủ, trong đó có cả Diệp Thành, có điều hắn khác với người phàm đó là mỗi lần ngủ hắn đều mơ thấy ác mộng.
Không biết từ bao giờ bầu trời ở hoàng cung nước Nam Triệu mới tối mịt.
Nhìn từ xa có một lớp màn đen vô hình bao trùm khắp bầu trời, trong không trung phảng phất mùi máu tanh, rõ ràng chỉ là từng cơn gió nhẹ lướt qua nhưng lại lạnh thẫu xương.
………
Trên đại địa rộng lớn, ly vác trên mình thanh Bá Long Đao đứng trên trường hồng, hắn vẫn nhanh chóng tiến về phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!