Vân Nhược Cốc vẫn là Vân Nhược Cốc, hoa tuyết tung bay, hoa đào rơi xuống, mọi thứ vẫn như cũ, yên bình thanh tịnh.
Huyền thuật?
Diệp Thành giật mình, nhìn Hồng Trần ở phía đối diện với vẻ mặt không tin nổi, hắn nhìn vào mắt phải của ông ta, ấn ký Tiên Luân trong đó đã ngừng quay.
“Chẳng trách động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được Sở Huyên”.
“Huyền thuật thật bá đạo”.
“Đây chính là Tiên Luân Thiên Huyền sao?”, Diệp Thành không thể bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt, với tu vi và sức chiến đấu của hắn mà cũng bị kéo vào ảo cảnh thần không biết quỷ không hay, mọi thứ đều rất chân thực, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự bất lực của giây phút cận kề cái chết.
Hồng Trần đã quay người lại, chậm rãi đi về phía Nhược Hi đang say ngủ.
Dừng lại!
Diệp Thành đột nhiên bước ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp đi bước thứ hai thì đã hộc máu, ngã xuống đất.
Có lẽ hắn không biết rằng, mặc dù hắn trúng huyền thuật nhưng Hồng Trần đã sử dụng đại thần thông biến hoá hư ảo thành hiện thực, vết thương mà hắn phải chịu trong ảo ảnh, ngoại trừ đòn tuyệt sát cuối cùng của Hồng Trần thì tất cả đều bị đưa về hiện thực.
Nhược Hi!
Diệp Thành yếu ớt nằm trên đất, hắn muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm, mí mắt run lên rồi bất tỉnh.
Lại nhìn đến Hồng Trần, ông ta không hề vì Diệp Thành ngất đi mà dừng bước.
Tốc độ của ông ta tuy chậm nhưng từng bước đều khiến Vân Nhược Cốc rung chuyển, hai mắt ông ta thi thoảng lại loé lên vẻ mờ mịt, nét mặt vẫn bần thần nhưng mục tiêu của ông ta lại rất rõ ràng, đó chính là Nhược Hi đang ngủ say.
Nhưng khi ông ta chỉ còn cách Nhược Hi năm trượng thì hoa tuyết đang bay giữa trời chợt dừng lại.
Không chỉ hoa tuyết mà đến hoa đào đang rơi xuống, không khí đang lưu chuyển, gió đung đưa, ngôi sao và ánh trăng dường như đều dừng lại, mọi thứ trên thế gian dường như đều dừng lại vào thời khắc này.
Ngay sau đó, thần hà bảy màu rực rỡ xuất hiện, biến thành một bóng dáng yêu kiều.
Cô đeo mặt nạ bạch ngọc, mái tóc màu trắng như tuyết, cô mặc tiên y bảy màu, vẻ đẹp như mộng như ảo, gần ngay trước mắt nhưng lại xa xôi như mộng cảnh, thần quang bảy màu phủ quanh cơ thể, đến từng sợi tóc trắng cũng nhuốm thần hoa lộng lẫy.
Cô giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ, không nhiễm một hạt bụi trần.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kiếng ngân vang lên, nhưng không hề chói tai mà êm dịu như thiên lại tiên khúc.
Đó là thần kiếm bảy màu toả ra thần quang bảy màu, cũng lộng lẫy xinh đẹp như cô.
Cô chắn trước Nhược Hi, lẳng lặng nhìn Hồng Trần phía đối diện.
Sự xuất hiện của cô khiến Hồng Trần bất giác dừng bước, hai mắt sâu thẳm lộ vẻ bối rối và thẫn thờ chưa từng thấy.