Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trong Vân Nhược Cốc, Diệp Thành ngất xỉu, Nhược Hi ngủ say, chỉ có Hồng Trần và nữ tử tóc trắng mặc tiên y bảy màu, cầm thần kiếm bảy màu.  

 

Họ lặng lẽ đứng đó như hai bức tượng băng điêu khắc, bốn mắt nhìn nhau, dòng sông thời gian như dừng lại.  

 

Không biết đến lúc nào, thế giới đang đứng im dường như được giải trừ phong ấn.  

 

Những bông tuyết dừng lại giữa không trung lại nhẹ nhàng rơi xuống, hoa đào lại bắt đầu tung bay, không khí bắt đầu lưu chuyển, gió nhẹ lại bắt đầu thổi, ngôi sao và ánh trắng lại bắt đầu toả sáng.  

 

Trong im lặng, cơ thể hai người run lên.  

 

Máu trào ra từ khoé miệng Hồng Trần, mắt phải của ông ta cũng chảy máu.  

 

Lại nhìn đến nữ tử tóc trắng, khoé miệng cũng trào máu, trên thanh thần kiếm bảy màu không ngờ cũng có máu chảy xuống.  

 

Hồng Trần bỏ đi, vẻ mặt bàng hoàng mê man, bước đi cứng ngắc, thần chí không rõ, biến mất trong bóng tối.  

 

Phía sau, khoé miệng nữ tử tóc trắng lại chảy máu, người hơi lảo đảo một chút, thần kiếm bảy màu trong tay cô hoá thành thần hà bảy màu rồi tản đi theo gió.  

 

Mà khi thần kiếm bảy màu biến mất thì mặt nạ bạch ngọc trên mặt cô cũng dần rơi xuống.  

 

Dưới ánh trăng sáng, dung nhan tuyệt thế từ từ lộ ra khi mặt nạ rơi xuống, ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, giống như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ.  

 

Nếu lúc này Diệp Thành tỉnh lại sẽ rất chấn động, bởi vì đó chẳng phải Sở Huyên sao?  

 

Vẻ mặt cô cũng mê man như Hồng Trần, đôi mắt đẹp trống rỗng thẫn thờ, không có một chút cảm xúc, ngờ ngạc như hình nộm.  

 

Gió nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc trắng của cô, cô ngã gục xuống đất, nhắm đôi mắt đẹp thẫn thờ lại.  

 

Trời đất rộng lớn lại chìm vào im lặng khi cô ngã xuống.  

 

Hoa tuyết đang bay, hoa đào đang rơi, mọi thứ trong Vân Nhược Cốc như không có gì thay đổi, vẫn yên bình tĩnh lặng.  

 

“Thế… Thế là xong rồi hả?”, Phục Nhai đứng trước màn nước trong đại điện Thiên Huyền Môn nhìn thấy tất cả, hơi ngỡ ngàng, khó hiểu.  

 

“Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt lên tiếng, bà cũng đứng trước màn nước huyễn thiên nhưng không còn đọc sách nữa mà có vẻ như cũng theo dõi trận chiến ở Vân Nhược Cốc từ đầu đến cuối.  

 

“Còn chưa đánh mà đã kết thúc rồi?”  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận