Lâm… Lâm Thi Hoạ!
Diệp Thành sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua đã nhận ra là ai, đó chẳng phải Lâm Thi Hoạ có huyết mạch Cổ tộc sao?
Khi Diệp Thành đang sững sờ thì phượng hoàng đã bay tới nhanh như chớp.
Diệp sư huynh!
Khi nói, Lâm Thi Hoạ đã từ trên trời đáp xuống, dừng trước mặt Diệp Thành, mà phượng hoàng cũng thu nhỏ lại, đậu trên bờ vai ngọc ngà của cô, nhìn Diệp Thành với vẻ sợ hãi.
“Không thấy muội trong buổi thịnh yến, xem ra muội vừa mới đi lịch luyện về à?”, Diệp Thành nở nụ cười.
“Muội bế quan ở thành cổ Thiên Thu”, Lâm Thi Hoạ xinh đẹp tuyệt trần như tiểu thư khuê các, cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn Diệp Thành, trong mắt còn thoáng qua một làn sương mờ, không biết tại sao thấy Diệp Thành bình an vô sự đứng trước mặt mình, cô lại kích động muốn khóc.
Ba năm qua cô như được tái sinh, thay da đổi thịt, thức tỉnh huyết mạch Cổ tộc, dưới sự chăm sóc dạy bảo của Thái Hư Cổ Long, cô đã trở thành cao thủ nổi tiếng khắp nơi với phong thái vô song như Cơ Tuyết Băng.
Nhưng dù cô đã trở thành nữ vương tuyệt thế thì cũng không thể quên bàn tay ấm áp đã kéo cô từ địa ngục về nhân gian đêm đó.
“Thi Hoạ, phượng hoàng của muội ở đâu mà có thế?’, Diệp Thành không nhận thấy sự khác thường từ vẻ mặt Lâm Thi Hoạ, hắn nhìn phượng hoàng đã thu nhỏ rồi lại nhìn cô.
“Đây không phải phượng hoàng mà là thanh loan, một nhánh của phượng hoàng”, Lâm Thi Hoạ lật đật mỉm cười: “Muội triệu hồi nó từ Linh giới đấy, nó đã ký kết khế ước với muội rồi, bây giờ nó là thần thú bản mệnh của muội”.
“Thanh loan à, lợi hại đấy!”, Diệp Thành cảm thán, sờ cằm quan sát thanh loan, ánh mắt hắn là lạ khiến thanh loan cảm thấy không được tự nhiên nên đã bay đi.
“Tiểu Loan, nhớ về nhà đấy nhé, đừng đi lung tung”, Lâm Thi Hoạ gọi.
“Một nhánh của phượng hoàng”, bên này, Diệp Thành xoa cằm tự nói một mình: “Nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan chỉ còn thiếu tuỷ phượng hoàng và sừng kỳ lân, không biết máu tinh tuý của thanh loan có thể thay thế tuỷ phượng hoàng không”.
“Diệp sư huynh?”, thấy Diệp Thành cứ lẩm bẩm mãi, Lâm Thi Hoạ thử gọi một tiếng.
“Thi Hoạ, ta muốn thương lượng với muội chuyện này”, Diệp Thành bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn ho khan một tiếng.
“Sư huynh đừng khách sáo với muội”, Lâm Thi Hoạ cười dịu dàng.
“Ta muốn xin… ít máu từ thanh loan của muội”.
“Xin… Xin máu?”, Lâm Thi Hoạ hơi giật mình.
“Ta đang luyện chế đan dược, cần tuỷ phượng hoàng làm thuốc dẫn”, Diệp Thành cười ngượng: “Thanh loan của muội có huyết mạch của tộc phượng hoàng, máu của nó có lẽ có thể thay thế tuỷ phượng hoàng”.
“Không thành vấn đề, để muội lo”, Lâm Thi Hoạ đồng ý ngay không nghĩ ngợi.