Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

 Câu này của Diệp Thành khiến Sở Huyên bật cười, không cần nghĩ tới cảnh đó, chỉ nghe hắn nói thôi cũng có thể tưởng tượng được bữa ăn năm đó kỳ quái đến mức nào.  

 

Cô cười khiến Nhược Hi trong lòng cô bỗng ngây ra, sau đó cũng phát ra tiếng cười trẻ thơ khúc khích, cô bé không biết có chuyện gì, càng không hiểu người lớn đang nói gì.  

 

Lại nhìn đến Sở Linh, gò má cô ửng hồng, không chỉ xấu hổ mà còn là tức giận.  

 

Gia đình bốn người vui vẻ hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại chuyện hồi đó tuy hơi buồn cười nhưng lại đầy ký ức ấm áp.  

 

Woa! Thơm quá!  

 

Chẳng mấy chốc, khung cảnh ấm áp bị phá vỡ, một bóng dáng xinh đẹp tinh nghịch đi tới, nhìn kỹ thì phát hiện là Tịch Nhan.  

 

Bái kiến sư phụ!  

 

Bái kiến hai sư nương!  

 

Tịch Nhan rất lễ phép, nghiêm túc hành lễ với Diệp Thành, Sở Huyên và Sở Linh.  

 

Khụ khụ…  

 

Lời chào của cô bé khiến Diệp Thành sặc hồi lâu.  

 

Vẻ mặt Sở Huyên và Sở Linh cũng trong phút chốc trở nên kỳ lạ, các cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai, có phải bị giảm vai vế rồi không?  

 

“Cô nhóc này đáng yêu quá”, khi ba người còn đang thảng thốt thì Tịch Nhan đã cười khanh khách, bế Nhược Hi vào lòng, nhéo hai má hồng hào mũm mĩm của cô nhóc, còn đeo linh châu lên người cô bé nữa.  

 

“Tịch Nhan!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Con không cần tu luyện à?”  

 

“Con mệt rồi, chạy lên đây ăn ké”, Tịch Nhan cười híp mắt nhìn Diệp Thành: “Sư phụ, người sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”  

 

“Xem con nói kìa”.  

 

“Hai vị sư nương sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”, Tịch Nhan cười hì hì, lại nhìn Sở Huyên và Sở Linh.  

 

“Huyên thuyên”, hai người đều bật cười, thật sự bị đồ tôn của mình làm cho dở khóc dở cười, đúng là được truyền lại từ Diệp Thành mà!  

 

“Chà! Thơm quá đi!”, Tịch Nhan còn chưa động đũa đã lại có tiếng cười giòn tan khác vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi cũng tới, còn kéo theo cả mấy người phía Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ.  

 

“Chúng ta tới ăn chực”.  

 

“Đã… Đã nhìn ra”, Diệp Thành ho khan, suýt thì vùi đầu vào bát cơm, không biết nếu mọi người biết chuyện xảy ra trong lư luyện đan hôm đó, hắn có bị đá chết ngay tại chỗ không.  

 

“Bái kiến hai vị tiền bối”, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du và Huyền Nữ rất hiểu lễ nghi, cung kính hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh.  

 

“Đều là người nhà, không cần quá phép tắc”, Sở Huyên mỉm cười rồi liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.  

 

“Nhìn… Nhìn ta làm gì?”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn nhớ mỗi lần Sở Huyên cười tủm tỉm như vậy là kiểu gì hắn cũng bị ăn đòn, đây là bóng ma tâm lý thời niên thiếu!  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận