Vả lại, Diệp Thành là sư phụ của Tịch Nhan cũng xuất thân từ tình báo, hắn đương nhiên biết rất rõ đệ tử của Tình Báo Các cần trải qua kiểm tra gắt gao thế nào, Tịch Nhan vốn dĩ nhanh nhạy hoạt bát, cô bé tới Nhân Hoàng có thể coi là một cơ hội để cọ sát.
Hồng Trần Tuyết không nói gì, bà ngồi về vị trí cũ.
Bà ta vừa ngồi xuống thì Chung Giang đã vuốt râu lên tiếng, ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Nam Sở ổn định rồi thì nên nói về Bắc Sở thôi”.
“Để sau đã”, Diệp Thành xua tay, “vì áp lực của Thiên Dình khiến bọn họ liên thủ lại với nhau, toàn bộ Bắc Sở đang trong trạng thái phòng ngự, chúng ta cần nắm chắc phần thắng, nếu ép quá thì sẽ khiến đối phương phản công lại, kẻ điên là kẻ đáng sợ nhất, vả lại việc di chuyển tới vùng đất khác để chinh phạt cần duy trì chiến tuyến rất dài, thiên thời địa lợi nhân hoà chúng ta không hề có, như vậy sẽ thiệt hại nặng nề”.
“Ý là vẫn đợi thêm ấy gì?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai.
“Đương nhiên là đợi”, Diệp Thành cười nói: “Các thế lực ở Bắc Sở đan xen phức tạp, hợp lâu rồi sẽ tan, không lâu nữa bọn họ sẽ lại lần nữa rơi vào thế cục phân tranh, đợi bọn họ đấu đá nhau thì mới là lúc thời cơ tốt nhất để đại quân của Thiên Đình dẹp loạn”.
“Vậy thì chẳng có việc gì làm rồi”, Cổ Tam Thông gãi gãi tay, “lão tử đợi ba năm rồi, chỉ đợi đánh một trận ra trò thôi”.
“Không có việc gì thì mọi người có thể gia cố tường thành mà”, Gia Cát Vũ cười giảo hoạt: “Vả lại hậu nhân của Thiên Đình không thiếu nhân tài, tìm vài tên làm đồ đệ, dù sao cũng là lúc đang rảnh”.
“Lão tử không rảnh đến mức ấy”, Cổ Tam Thông ho hắng, “ngày mai ta sẽ tới Bắc Sở xem xem, trói lấy vài tên kiếm ít linh thạch tiêu”.
“Ấy, ấy, việc này nghe được đấy”, cả nhóm lão bối sáng mắt, lập tức xúm lại với nhau, đại quân Thiên Đình không tiến đánh Bắc Sở chứ không nói là không cho bọn họ làm loạn Bắc Sở, tóm vài tên đòi tiền chuộc hay gì đó lại là khoản sở trường của bọn họ.
“Được rồi”, Thiên Tông Lão Tổ trầm giọng sau đó nhìn Diệp Thành đang day trán, “Có lẽ chúng ta có thể nhân lúc nhàn rỗi tổ chức trận so tài tam tông, Thiên Đình hiện giờ còn chưa chọn ra chín đại đệ tử chân truyền”.
“Vậy cũng được đấy”, vừa nghe vậy đã có hậu bối muốn công khai giao chiến, vài lão bối chợt sáng mắt lên.
Vả lại, bên trong đại điện mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng, Chu Ngạo và Liễu Dật.
Trong trận so tài tam tông trước kia, bọn họ gây sức ảnh hưởng lớn nhất. Không ít các lão bối có mặt ở đây từng quan sát trận chiến, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa.
Lớp thanh niên hiện nay ở Đại Sở chính là lớp Huyền Tự.
Còn Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng hay Liễu Dật là lớp Thanh Tự, bọn họ đã không còn được liệt vào lớp thanh niên nữa rồi.
Hổ Oa, Tịch Nhan hay Triệu Tử Vân đều là lớp Huyền Tự vả lại người nào người nấy đều rất ưu tú, nhất định có thể toả sáng, nói không chừng còn hơn hẳn lớp thanh niên năm xưa.
Vậy thì chín ngày sau!
Nhìn nét mặt hào hứng của tất cả mọi người, Diệp Thành bất giác mỉm cười.
Công bằng! Chông chính! Công khai!
Tiếp đó, bên trong đại điện chợt náo nhiệt đến lạ, nói biết bao nhiêu chuyện như vậy cũng chỉ có nhóm lão bối là rộn ràng khiến một kẻ làm Thánh Chủ như Diệp Thành chợt cảm thấy ái ngại.