“Việc này chỉ có năm người chúng ta biết, không được truyền ra ngoài”, phía này, Diệp Thành đã sải bước ra khỏi đại điện, chỉ có giọng nói vang vọng lại.
“Chúng ta hiểu rồi”, phía sau, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu nhưng lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mặc dù bọn họ đã vài trăm tuổi rồi nhưng vẫn khó quên đi ân sư, đó là mối ân tình nặng tựa núi non.
Phía này, Diệp Thành đã bước đi trên con đường nhỏ quanh co giữa các linh sơn đan xen với nhau.
Hắn có thể khẳng định Hồng Trần sẽ đến không chỉ vì Nhược Hi mà còn dựa vào cảm giác mãnh liệt từ sâu thẳm con người hắn.
Hắn tự nhận cảm giác của mình rất chính xác, tu vi đạt tới mức này rồi thì cái gọi là cảm giác có lúc còn linh nghiệm hơn cả lời nói giống như chuyện ở hoàng cung nước Nam Triệu, cảm giác của hắn không hề sai.
Bái…bái kiến Thánh Chủ!
Sau một hồi suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên, đó là giọng nữ kéo Diệp Thành về hiện thực.
Phía trước mặt hắn là một nữ tử mặc y phục trắng, dung mạo không phải tuyệt thế nhưng lại nghiêng nước nghiêng thành, tu vi không phải quá cao nhưng toàn thân lại có thần hà rực rỡ bao quanh, y phục không nhuốm bụi trần, trông cô chẳng khác gì vị tiên tử cả.
Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Thành vô thức ho hắng, vẻ mặt hắn trở nên kì quái.
Đó là một người quen, là chưởng thượng minh châu của nhà họ Tô ở thành Thiên Thu, cháu của Tô Uyên lão tổ: Tô Tâm Nhi.
Vì sao hắn lại có vẻ mặt kì quái, chẳng phải là vì đêm hôm đó hắn đã trông thấy toàn bộ cơ thể của cô ta trong hồ băng sao?
Có điều cũng chẳng thể trách Diệp Thành, đêm đó Nam Minh Ngọc Thu điên cuồng làm loạn khắp thiên địa, hắn chạy đuổi theo hết nơi này đến nơi khác, bị Nam Minh Ngọc Thu giáng cho cái bạt bay đi, thế rồi mới có cảnh tượng hương sắc sau đó.
“Lâu…lâu rồi không gặp, dạo này cô có ổn không?”, Diệp Thành ho hắng lên tiếng.
“Vẫn…vẫn ổn”, thấy vẻ mặt đó của Diệp Thành, Tô Tâm Nhi vô thức cúi đầu, khuôn mặt ửng đó, một nữ tử còn chưa gả đi lại bị nhìn toàn bộ cơ thể như vậy không xấu hổ mới lạ.
Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, Diệp Thành trước giờ nhanh trí thì lúc này lại có phần khó có thể chống đỡ nổi cảnh tượng này.
Ôi chao! Ai thế này?
Không lâu sau đó, bầu không khí im ắng của hai người mới bị một giọng nói phá vỡ.
Đợi tới khi Diệp Thành nhìn sang thì mới hpats hiện đó là một nam hai nữ, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia.
Lăng Hạo và Thanh Vân còn đỡ, còn Tử Yên thì không được tự nhiên cho lắm, một cô gái vốn dĩ cao ngạo như cô không ít lần coi thường Diệp Thành nhưng hiện giờ thì sự cao ngạo đó của cô ta đã không còn tồn tại nữa rồi.
“Ra khỏi cửa là thấy từng đôi từng cặp, phong cảnh này thật tuyệt”, Diệp Thành nói bông đùa.
“Đừng nói thế chứ, chỉ là tình cờ gặp thôi, ta…”
“Chúng ta sắp thành thân rồi”, Lăng Hạo còn chưa nói xong thì Thanh Vân ở bên đã kéo lấy cánh tay hắn, so với tên đê tiện Lăng Hạo kia thì cô ta xởi lởi hơn nhiều khiến Tử Yên và Tô Tâm Nhi cười khúc khích.
“Hoá ra là vậy, vậy thì ta phải chuẩn bị tiền mừng rồi”, Diệp Thành nhìn Lăng Hạo hứng thú nói.
“Đương nhiên rồi”, đã thẳng thắn với nhau rồi thì Lăng Hạo cũng không giấu gì nữa, hắn lập tức bày ra bộ dạng mặt dày của mình, “này, ngươi là Thánh Chủ Thiên Đình, còn là Đan Thánh của Đan Thành, không thể mừng ít được đâu”.
“Ta thích đức hanh đê tiện đó của ngươi đấy”.
“Ôi chao, náo nhiệt thật đấy”, có người đi tới, tư thế oai phong khí khái, chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân Tông – Lý Tinh Hồn.
“Ngươi không ở Thanh Vân Tông cứ chạy tới Thiên Đình, tâm trạng cũng không tồi nhỉ?”, Lăng Hạo nhìn Lý Tinh Hồn như thể biết được hắn tới đây làm gì.
“Thiên Đình nhiều mĩ nữ mà”, Lý Tinh Hồn gãi tai, lắc đầu, hắn tự giác đứng về phía Tử Yên sau đó mỉm cười nho nhã: “Tử Yên cô nương, tối nay cô nương có thời gian không? Chúng ta cùng thưởng nguyệt nhé?”
“Huynh cứ nói thẳng ra thế à? Có thể đổi cách khác được không?”, Tử Yên vừa cười vừa liếc mặt lườm Lý Tinh Hồn.
“Có tác dụng là được mà”, Lý Tinh Hồn toét miệng cười.
“Người của Thiên Đình đều tự ghép đôi cả rồi sao?”, Diệp Thành bày ra bộ mặt kì quái, có nghĩ nát đầu hắn cũng không ngờ Lý Tinh Hồn và Tử Yên có ý với nhau.
“Xem ra ta lại phải chuẩn bị thêm chút tiền mừng rồi’, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn từng vặp đôi mà trong lòng mừng vui.
Nghe Diệp Thành nói vậy, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đều không đáp lời, vả lại bầu không khí cũng có phần khác thường.
Lăng Hạo và Thanh Vân đứng cùng với nhau, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đứng cùng với nhau, cả bốn người đều đổ dồn ánh mắt về Tô Tâm Nhi và Diệp Thành khiến hai người bọn họ cảm thấy không tự nhiên, luôn có cảm giác như kiểu sắp bị lôi ra xăm xoi vậy.
“Hay là hai người đứng gần lại một chút?”, Lăng Hạo nhìn Diệp Thành và Tô Tâm Nhi hỏi thăm dò.
“Trông cũng có tướng phu thê lắm”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.
“Xem ra cả hai người muốn lên trời chơi rồi đấy”, Diệp Thành hào hứng nhìn nắm đấm của mình.
“Xem ngươi kìa, đừng có chưa nói gì đã đụng chân đụng tay chứ?”, Lăng Hạo và Lý Tinh Hồn sợ hãi, một chưởng của Thánh Chủ Thiên Đình tung ra không biết bọn họ sẽ bay đi đâu, vả lại nói không chừng không biết bao giờ mới đáp đất.
“Ta…”