Trong đại điện chỉ còn lại Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng bầu không khí vẫn rất gượng gạo, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn có vài lần định lên tiếng nhưng không biết nói làm sao.
“Ta chỉ đi qua đây thôi”, cuối cùng Diệp Thành lên tiếng trước, giọng nói hắn vô cùng lạnh lùng.
“Cho tới bây giờ mà con cũng vẫn không muốn nói cho ta biết thân nương của con là ai sao?”, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn thất vọng nhưng ông ta vẫn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng, hi vọng có được đáp án.
“Ta chưa từng gặp thân nương”, Diệp Thành không vòng vo, vẻ mặt hắn lãnh đạm.
“Vậy…”
“Ta không hề có bất cứ ấn tượng gì về bà ấy cả”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, “từ giây phút ta có kí ức về thế giới này thì cả thiên địa này đều tăm tối, ta không biết cha mẹ của mình là ai, ta chỉ biết ta đói thì tìm đồ ăn, chuột, gián, bọ ngựa, cây cỏ, rễ cây, những gì có thể ăn được ta đều liệu mạng nhét vào miệng, ta không biết ý nghĩa của việc sinh tồn, ta chỉ biết khi những đệ tử con nhà giàu có đi qua thì chúng chà đạp ta như con chó, chúng vui thì có lẽ sẽ thưởng cho ta chút tiền. Trong kí ức của ta, ta rất thích những nơi xuất hiện chó hoang, vì ta có thể cướp đồ ăn từ miệng chúng, có thể ngủ trong ổ chó, trong kí ức của ta người đói mới đáng sợ hơn hung thú, đói đến mức có thể ăn cả con của mình, đáng sợ đến mức không có nhân tính…”
Diệp Thành nói với giọng điệu lãnh đạm từ đầu tới cuối như thể không hpair đang nói về quá khứ của mình mà chỉ là đang kể một câu chuyện chẳng mấy quan trọng.
Phía này, cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, trong đôi mắt ông ta nhoà nước.
Đây là tuổi thơ của con trai ông ta sao?
Nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn trong tay áo nắm chặt lại đến mức bật máu.
Ông ta muốn biết về quá khứ của Diệp Thành nhưng hiện giờ khi nghe hắn nói xong thì lại là những kí ức đớn đau đẫm máu.
Diệp Thành lặng lẽ rời đi, trở về Hằng Nhạc Tông.
Tuổi thơ của hắn quả thực là một ký ức đẫm máu, không ai biết về ký ức đó kể cả Cơ Tuyết Băng và phía Sở Huyên.
Hắn đã từng yếu đuối và hắn cũng đã sớm hiểu ra rằng thế giới tưởng như tươi đẹp rạng rỡ này tàn nhẫn đến nhường nào. Sự xấu xa của bản chất con người tạo nên một bức tranh thảm thương, dù là hắn của hiện tại thi thoảng nhớ lại cũng vẫn không khỏi rùng mình.
Chỉ khi thực sự trải qua mới hiểu được an nhàn, ấm no là điều tuyệt vời như thế nào.
Vì vậy hắn khao khát thiên hạ thái bình, vì chí nguyện to lớn này có thể khiến hắn trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như pháp tắc của thế giới này, hắn cần ý chí kiên quyết và giàu lòng hy sinh để đạt được mục đích của mình, cho dù sau lưng trải đầy máu và xương, cho dù trên lưng phải mang theo tai tiếng vạn cổ.
Nhưng đứng trên đỉnh cao của ngày hôm nay, có tu vi như hiện tại, mang theo vinh quang như bây giờ lại khiến hắn không chỉ một lần mù mịt.
Thời đại đang thay đổi nhưng pháp tắc của thế giới thì không.
Giờ đây hắn cũng lừa mình dối người giống như hoàng đế các triều, ý nguyện vĩ đại thiên hạ thái bình từ đầu đến cuối đều là chuyện nực cười.
Sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống, thấy được những mặt xấu xa trên đời, hắn mới thực sự hiểu rằng không phải thống nhất thiên hạ là sẽ thái bình, thế giới này đầy rẫy những điều bất lực, đến vận mệnh của mình mà hắn còn không kiểm soát được thì nói gì đến nguyện vọng thái bình.