Sau khi ra khỏi đại điện, Diệp Thành vẫn luôn nhíu chặt lông mày.
Áp lực Thánh tử Thần Triều mang lại cho hắn quá lớn, nếu ở trạng thái Huyết Tiếp Hạn Giới thì hắn sẽ không sợ, nhưng tiếc là không phải.
Hắn không có tự tin tuyệt đối sẽ đánh bại được Thánh tử Thần Triều, đến Thái Hư Cổ Long cũng đánh giá cao Tịch Diệt Thần Thể như vậy, có thể thấy ông ta đáng sợ nhường nào. Hắn có con át chủ bài thì sao Thánh tử Thần Triều lại không có?
Còn cả đạo thân Tinh Thần nữa!
Nghĩ đến đạo thân của mình là hắn lại đau đầu, ý cảnh kỳ lạ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, dù là hắn, sau khi đi vào cũng không thể đảm bảo hoàn toàn là sẽ ra được.
Bái kiến Thánh chủ!
Bái kiến Thánh chủ!
Dọc đường đi, hắn chìm trong suy nghĩ, có vẻ không nghe thấy tiếng chào của các đệ tử và trưởng lão.
Mãi đến khi đi tới chân núi Ngọc Nữ Phong, hắn mới bừng tỉnh khỏi trầm tư.
Từ xa hắn đã nhìn thấy một vài bóng người đang ngồi chồm hỗm ở đó, Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng, ngay cả Ly Chương, Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân cũng ở đó như một kỳ tích.
Chắc họ chỉ hận gặp nhau quá muộn!
Không hiểu sao nhìn thấy mấy tên này, trong đầu Diệp Thành đột nhiên xuất hiện một câu như vậy.
Hắn vô thức cất bước nhẹ nhàng đi tới, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Không biết phía Hùng Nhị đang thảo luận chuyện gì mà hắn đến bọn họ cũng không phát hiện.
“Này, không được chơi xấu nhé”, Hùng Nhị hét lớn nhất, ánh mắt đảo qua phía Tạ Vân, cặp mắt híp lúc này mới tập trung vào ba người phía Ly Chương: “Đặc biệt là ba người các ngươi, tinh thần nhân dân của Thiên Đình chúng ta rất anh dũng, hậu quả của việc chơi xấu rất nghiêm trọng”.
“Lắm lời thế, nhanh lên”, Trần Vinh Vân mắng.
“Được rồi!”, Hùng Nhị lập tức trải một tấm vải trắng ra, trên tấm vải viết tên của rất nhiều người: Sở Huyên, Sở Linh, Thượng Quan Ngọc Nhi, Lạc Hi, Huyền Nữ, Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt…
“Ta cầm cái, đặt cược đi!”, Hùng Nhị day mũi: “Đặt Sở Linh một trả hai, đặt Sở Huyên một trả năm, đặt Lạc Hi một trả bảy, đặt Bích Du và Huyền Nữ một trả tám, đặt Thượng Quan Ngọc Nhi một trả mười…”
“Vậy đương nhiên phải đặt Thượng Quan Ngọc Nhi rồi, được trả lại nhiều mà”.
“Đừng đùa, đáng tin nhất vẫn là Sở Linh và Sở Huyên, ta đặt họ”.
“Ta nghĩ là Huyền Nữ và Bích Du”.
“Nào nào, quyết định nhanh lên, đừng do dự”, Hùng Nhị vẫn hét rất lớn, rất vang.
Mấy người họ ngươi một câu, ta một câu, túi đựng đồ chất đầy trên tấm vải trắng, hơn nữa nhìn số lượng linh thạch trong túi đựng đồ còn không ít, tối thiểu cũng phải ba mươi nghìn.
Bầu không khí rất nóng, mọi người rất chú tâm thậm chí còn không phát hiện ra Diệp Thành.
“Làm gì đấy?”
Cho đến khi Diệp Thành cũng ngồi xuống, hơn chục con mắt mới đồng loạt đổ dồn về phía hắn, vẻ mặt ai cũng rất kỳ lạ, trong mắt hiện rõ câu này: Tên này đi không phát ra tiếng động à?
“Đặt cược à?”, Diệp Thành phớt lờ ánh mắt kỳ quái của bọn họ, hắn nghi hoặc nhìn tấm vải trắng trên đất và mấy chục túi đựng đồ chất đống.
“Những cái tên này để làm gì?”, sau khi nhìn một lượt, Diệp Thành lại nhìn mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!