“Hai tên này cũng nhanh không kém”, Vô Nhai Đạo Nhân tặc lưỡi.
“Nhiều lời thế?”, roẹt một tiếng, Thiên Tông Lão Tổ bay lướt qua bọn họ, còn có cả Gia Cát Vũ, Chung Giang và Chung Quy, tốc độ như lôi điện, nhanh tới mức chóng mặt.
Roẹt!
Phía sau Thiên Tông Lão Tổ, một bóng hình cũng di chuyển tốc độ, nếu nhìn kĩ thì chính là Phục Linh.
Sau bà ta lại có hai bóng người nữa lướt qua giống như hai đạo thần hồng xinh đẹp, nếu nhìn kĩ thì đó chính là chưởng giáo Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông và thánh nữ Thượng Quan Hàn Nguyệt của Thượng Quan Thế Gia.
Được rồi, hai chúng ta chậm nhất đấy. Cổ Tam Thông ái ngại.
Phía sau không phải còn cả đám người nữa sao?
Vô Nhai Đạo Nhân liếc nhìn về phía sau, Hằng Nhạc Chân Nhân, Đan Thần, lão tổ nhà họ Tô, phía Thượng Quan Huyền Tông còn cách bọn họ rất xa.
Tiếp đó, Nam Sở bắt đầu sục sôi.
Trận thế phía Diệp Thành quá khủng khiếp, vài trăm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, người nào người nấy đều là lão bối của Thiên Đình, mỗi lần bọn họ di chuyển qua cổ thành đều tạo ra chấn động. Thánh Chủ Thiên Đình, chưởng giáo tam tông, người của hội Thái thượng trưởng lão về cơ bản đều đông đủ.
Tiếp đó, vài trăm người dưới truyền âm hướng dẫn của Hồng Trần Tuyết không ngừng thay đổi phương hướng rút ngắn khoảng cách với kẻ mặc y phục đen kia.
Đáng chết!
Bên trong một rặng núi, người mặc y phục đen kia dừng chân ngẩng mặt nhìn hư thiên, sắc mặt tôi độc: “Đúng là đã đánh giá thấp vùng đất này rồi, một người với tu vi Chuẩn Đế như ta mà cũng bị ép xuống cảnh giới Chuẩn Thiên”.
“Là ngươi quá tự đại”, trong hư vô như có một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân vang vọng, nếu chăm chú lắng nghe thì đó chính là giọng nói của Đông Hoàng Thái Tâm.
“Vậy thì đã sao?”, người mặc hắc bào cười giễu cợt: “Bà dám ra tay với ta?”
“Diệt ngươi không cần ta phải đụng tay”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn nói với giọng lạnh băng.
“Vậy chúng ta đợi mà xem”, kẻ mặc hắc bào nhếch miệng để lộ ra hàm răng trắng bóc, hoá thân thành u vụ biến mất trong chốc lát.
“Thần nữ, ta đi diệt hắn”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, trước màn nước Hoan Thiên, nhìn kẻ mặc hắc bào biến mất, Phục Nhai bất giác nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm, “hắn chính là một biến cố”.
“Ta đương nhiên biết đó là biến cố”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi lên tiếng: “Luân hồi của vùng đất này đã duy trì quá lâu rồi, bất cứ lúc này cũng có thể xuất hiện vết hổng”.
“Vậy thì cứ thả hắn vậy sao?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm thăm dò.
“Nếu không thì sao chứ?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “nếu chúng ta có hành động thì nhất định sẽ tác động đến luân hồi chư thiên, hậu quả khôn lường, ta không muốn kiếp nạn của vạn cổ trước kia xuất hiện lần thứ hai”.
“Nhưng mà…”
“Ta nhắc lại lần nữa”, Đông Hoàng Thái Tâm cứ thế ngắt lời Phục Nhai, giọng điệu mang theo uy nghiêm tối cao, “bất cứ ai ở Thiên Huyền Môn đều không được can dự vào việc của Đại Sở, từ hôm nay trở đi không có lệnh của ta không được ai bước ra khỏi Thiên Huyền Môn nửa bước, kẻ nào trái lệnh vĩnh viễn không được siêu sinh”.
“Tuân…tuân mệnh”, Phục Nhai run rẩy.