Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cùng thi triển thần thương nhưng lại không thể khiến kẻ mặc hắc bào kia bị tuyệt sát.
Làm lại!
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, tất cả lại lần nữa thi triển.
Lần này, cho dù với sự kiên cố về linh hồn của kẻ mặc hắc bào thì cũng không thể địch lại nổi đòn tấn công thần thương dội tới như làn sóng lần thứ hai, thần hải của hắn liên tục bị thương, linh hồn dù có kiên cố cũng bị đâm tan nát, cơ thể vụn vỡ.
A….!
Kẻ mặc hắc bào gào thét, thất khiếu chảy máu nhưng hắn ta lại phản kháng trong vô vọng, hiện giờ hắn có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, sao có thể địch lại nổi hàng ngàn tu sĩ.
Phụt!
Ngay sau đó, máu tươi bắn vọt, phần đầu của hắn nổ tung, linh hồn bị làn sóng thần thương thứ ba trảm diệt, cả cơ thể hoá thành vũng máu thịt nhơ nhuốc, rồi tiếp tục hoá thành huyết vụ bay đi.
Cho tới khi chết hắn vẫn chết trong uất ức, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế mà phải chết ấm ức.
Phía này Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và Gia Cát Vũ đã lần lượt tiến lên, ở phía đó, thiên địa liên tục xoay vần, đôi mắt bọn họ loé sáng như thể tìm thấy thứ gì đó.
“Tìm gì vậy?”, lão tổ nhà họ Tô ngỡ ngàng.
“Thừa lời, đương nhiên là tìm bảo bối rồi”, Cổ Tam Thông đáp lại, “một kẻ mạnh như vậy thì bảo bối của hắn chắc chắn sẽ đáng tiền”.
“Vậy sao?”, lão tổ nhà họ Tô cũng xắn tay áo lên, tự giác gia nhập vào cùng nhóm người.
“Vậy phải tìm thật kĩ mới được”, cả nhóm lão bối đổ xô tới nhìn khắp tứ phương hi vọng có thể tìm thấy vài món bảo bối, cho dù là mảnh vụn của binh khí cũng được.
“Đừng phí công nữa”, Thái Hư Cổ Long cầm vò rượu nhấp một ngụm, “kẻ ở cấp bậc này thì trong cơ thể đều mở ra thế giới không gian, một khi hắn chết đi thì những bảo bối khác cũng hoá thành tàn tro”.
“Ôi trời, sao ngươi không nói sớm đi?”, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi.
“Nói sớm có tác dụng không?”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “đó là thế giới không gian trong cơ thể hắn, bảo bối trong cơ thể hắn chúng ta không lấy ra được, trừ phi trước đó đánh hắn ngất đi hoặc phong ấn hắn, có điều điều đó lại càng không thể”.
“Ôi trời”, cả nhóm lão bối xót xa.
“Đi thôi”, Diệp Thành nhìn sắc trời, hắn là người đầu tiên quay đi,
Nào nào nào, đặt nhiều thắng nhiều, đặt ít thắng ít!
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, sự yên bình tĩnh lặng của trụ sở Thiên Đình đã bị phá vỡ bởi những tiếng gào thét như sói tru.
Nhìn từ xa thì thấy một chiếc bàn đá khổng lồ rộng hai mươi trượng, phía sau chiếc bàn đá là một tên mập, ồ không đúng, chính xác hơn là một ụ thịt, lúc này hắn ta đang gào thét rất lớn.