“Ngồi ngồi, mọi người ngồi đi!”
Diệp Thành mỉm cười, ngồi vào vị trí của Thánh chủ, hai bên trái phải là chưởng giáo của ba tông và phía Thiên Tông Lão Tổ thuộc hội Thái Thượng trưởng lão.
Cuộc thi lần này có quy mô lớn hơn cuộc thi tam tông năm đó rất nhiều.
Không nói đâu xa, chỉ riêng các gia tộc tham gia đã có tới mấy nghìn, đều là gia tộc thuộc Thiên Đình của Nam Sở, mỗi gia tộc đều có đệ tử thế hệ Huyền Tự tài giỏi tham chiến, có thể nói là những vì sao sáng chói.
Cảnh tượng này khiến các lão bối tu sĩ phía Dương Đỉnh Thiên đều không khỏi thở dài cảm thán!
Nhìn thế hệ trẻ hào hoa phong nhã, họ chợt cảm nhận được sự đổi thay của năm tháng và sự đổi thay của thời cuộc.
“Đều là nhân tài cả!”, Diệp Thành nhìn xuống dưới, hít sâu một hơi, với nhãn giới của hắn đương nhiên nhìn ra trong số những đệ tử thế hệ Huyền Tự này có rất nhiều người không đơn giản, thân mang huyết mạch kỳ lạ.
“Đều là lực lượng chính của Thiên Đình tương lai mà!”, Thiên Tông Lão Tổ cười ôn hoà.
“Nhìn đằng kia kìa, cháu gái ta đấy”, Ngưu Thập Tam ôm bầu rượu tự hào khoe.
“Cháu gái ta… thật anh dũng”.
“Vừa có tin truyền đến, Bắc Sở cũng có dị vật giáng xuống, giống hệt như người áo bào đen ở Đại Sở hôm trước”, khi mọi người đang nói chuyện thì Hồng Trần Tuyết đi tới, bà ngồi xuống cạnh Diệp Thành, dùng linh hồn để truyền âm.
“Bắc Sở cũng có?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Thời gian đáp xuống muộn hơn người áo bào đen kia một chút”, Hồng Trần Tuyết lại nói: “Sau khi ra khỏi quả trứng liền biến mất, không ai biết tung tích của hắn”.
“Rốt cuộc có lai lịch gì chứ?”, Diệp Thành cau mày, sức chiến đấu có thể sánh ngang với Thái Hư Cổ Long, đủ để thấy độ đáng sợ của người đó thế nào, sức chiến đấu của người ở Bắc Sở chắc chắn cũng không yếu hơn.
“Mọi người nghĩ ai sẽ giành được vị trí đệ tử chân truyền số một Thiên Đình?”, khi Diệp Thành đang chau mày thì phía dưới lại bàn bạc sôi nổi.
“Đương nhiên là Tịch Nhan rồi! Cô bé là đồ nhi của Thánh chủ mà”.
“Chưa biết được, cậu nhóc Hổ Oa cũng không đơn giản, sư phụ cậu nhóc là Cơ Tuyết Băng cơ mà”.
“Nếu không sao ta lại vượt ngàn dặm xa xôi tới đây xem chiến chứ?”, có lão bối tu sĩ cười lớn: “Trận chiến của Thánh chủ và Cơ Tuyết Băng năm xưa kinh thiên động địa, đồ nhi của họ chắc chắn cũng hậu sinh khả uý”.
“Yên lặng!”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì một giọng nói vang dội vọng lên trong thế giới không gian, làn sóng xôn xao lần lượt lắng xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!