Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

 
             “Ngươi thật sự vẫn còn sống?”, mấy người phía Thượng Quan Bác còn chưa chào hỏi phía Dương Đỉnh Thiên thì Thượng Quan Ngọc Nhi đã bước lên trước, đôi mắt trong như nước hồ thu chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Diệp Thành trong đám đệ tử chân truyền đông đúc.  

             Cô ta cũng như Sở Huyên, tưởng Diệp Thành đã chết.  

             Vì thế mấy ngày qua cô ta còn áy náy, nếu Diệp Thành không cứu cô ta thì cũng đã không phải chết thảm. Nhưng vừa nãy cách đây không lâu, không biết cô ta nghe được ở đâu tin rằng Diệp Thành còn sống nên mới vội vã đến đây.  

             “Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành cười khan một tiếng sau đó cúi đầu sờ chóp mũi.  

             Hắn vừa làm hành động kỳ lạ này xong, má Thượng Quan Ngọc Nhi bỗng chốc đỏ bừng.  

             Hai người đều ngầm hiểu, dường như cả hai đều nghĩ đến cảnh tượng trong lò luyện đan, vì lý do khón nói mà nhìn hết thân thể đối phương, bây giờ gặp lại bầu không khí cực kỳ quái dị.  

             Có lẽ vì là nữ nhân nên Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ thay đổi sắc mắt, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp như bùng lên ngọn lửa.  

             Bị Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn như vậy, Diệp Thành càng cúi đầu sâu hơn. Hắn nghĩ hôm đó mình sẽ chết nên mới đâm lao theo lao, mặt dày nhìn hết thân thể Thượng Quan Ngọc Nhi, nếu biết còn có thể sóng sót, hắn sẽ thận trọng một chút.  

             “Tiểu hữu Diệp Thành, chuyện ngày hôm đó Ngọc Nhi đã nói với ta rồi, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp”, Thượng Quan Bác không biết chuyện gì, bước lên đích thân cảm ơn. Nếu để ông ta biết chuyện trong lò luyện đan, không biết liệu ông ta có bóp chết Diệp Thành tại chỗ không.  

             “Chỉ nói miệng thôi, không có gì thiết thực hơn à?”, Diệp Thành lắc đầu nhìn bầu trời đầy sao.  

             Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Bác đã nở nụ cười hào phóng: “Tiểu hữu Diệp Thành, nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc nợ ngươi một mối ân tình lớn, khi nào cần ngươi cứ nói, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.  

             “Còn không cảm ơn tiền bối Thượng Quan đi”, Sở Huyên lập tức trừng mắt nhìn Diệp Thành.  

             “Cảm ơn tiền bối Thượng Quan”, Diệp Thành cúi gằm mặt rồi bỗng cười hà hà. Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cực kỳ lớn mạnh, tam tông đều không dám tuỳ tiện đụng đến.  

             Khi mọi người đang nói chuyện thì trên đỉnh núi lại có người tới, là một nữ đệ tử mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo bào của Chính Dương Tông, dung mạo không được coi là xinh đẹp nhưng lại không thể che giấu vẻ nghêng ngang kiêu ngạo từ trong cốt cách.  

             Diệp Thành biết nữ đệ tử này, cô ta tên là Lý Thi Mạn, trước đây khi ở Chính Dương Tông, cô ta với Diệp Thành đều là đệ tử của Tình Báo Các.  

             “Diệp Thành?”, Lý Thi Mạn vừa bước lên, còn chưa kịp chào hỏi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên thì đã ngây ra đó, cô ta không ngờ lại gặp Diệp Thành, kẻ từng bị đuổi xuống núi khi xưa ở đây.  

             “Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã bị đuổi xuống núi rồi ư?”, Lý Thi Mạn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.  

             Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đặc biệt là Sở Huyên, vẻ mặt cô ta trở nên cực kỳ thú vị. Lời của Lý Thi Mạn rất rõ ràng, đồ nhi Diệp Thành của cô ta từng là đệ tử của Chính Dương Tông.  

             Dường như biết nghi ngờ của mọi người, Diệp Thành biết chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được, vì thế hắn quyết định nói thẳng: “Con từng là đệ tử của Chính Dương Tông. Khi chấp hành nhiệm vụ của tông môn, nửa đường bị ám sát, vùng đan điền bị phế bỏ nên Chính Dương Tông coi con là rác rưởi rồi đuổi khỏi tông môn, may mắn thay con được một vị tiền bối cứu giúp nên mới làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông…”  

             Diệp Thành nói rất nhẹ nhàng bình thản, thế nhưng trong giọng điệu lại mang thêm phần buồn bã, đau thương.  

             Mặc dù mọi người đều rất ngạc nhiên nhưng chỉ im lặng, họ không ngờ Diệp Thành lại có quá khứ đau buồn, thảm thương đến vậy, họ có thể tưởng tượng được tâm trạng ngày đó khi bị đuổi khỏi tông môn của Diệp Thành, hắn đi được tới ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.  

             Lúc này Diệp Thành đã lặng lẽ xoay người trốn sang góc khác, một mình uống rượu.  

             Thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, Lý Thi Mạn nhìn quanh một lượt rồi nói: “Sư tỷ Cơ Tuyết Băng phái ta tới, ta tới đây để hỏi trong số mọi người, có đệ tử nào tên là Trần Dạ không?”  

             “Trần Dạ?”, Tư Đồ Nam nhướng mày, sau đó lanh lẹ đáp: “Chúng ta không có người nào tên như vậy”.  

             “Không thể nào!”, Lý Thi Mạn không tin: “Sư tỷ nói Trần Dạ là người của Hằng Nhạc Tông mà! Hơn nữa tỷ ấy còn nói Trần Dạ chắc chắn sẽ quay lại tham gia cuộc thi giữa tam tông”.  

             “Ta nói này tiểu cô nương, không có là không có, chúng ta còn có thể lừa cô được chắc”, Bàng Đại Xuyên liếc nhìn Lý Thi Mạn.  

             “Vậy… Vậy có thể là ta nhớ nhầm”, Lý Thi Mạn vội vàng cúi chào rồi xoay người xuống núi, trước khi đi cô ta còn nhìn quanh mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành thêm vài giây.  

             Sau khi Lý Thi Mạn đi, mọi người đều nhìn Diệp Thành đang ngồi uống rượu một mình, nhưng không nói gì nhiều.  

             Ngược lại là Sở Huyên, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thành có chút ẩn ý, càng ngày cô ta càng không hiểu đồ nhi của mình. Ví dụ như chuyện hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từ đầu đến giờ cô ta đều không hề hay biết, nếu Lý Thi Mạn không gặp lại Diệp Thành thì e rằng tới cuộc thi tam tông ngày mai cô ta cũng vẫn chưa biết.  

             Trên đỉnh núi không hề yên bình, không lâu sau khi Lý Thi Mạn rời đi lại có một người nữa tới, nhưng không phải leo từ dưới chân núi lên mà là từ trên trời đáp xuống, khoảnh khắc đó như có tảng thiên thạch lao xuống khiến cả ngọn núi rung chuyển một hồi.  

             “Ồ, náo nhiệt ra đấy nhỉ!”, người tới là Gia Cát Vũ, lão ta ở chỗ nghỉ ngơi mãi cũng chán nên tới đây chơi.  

             Nhìn thấy là Gia Cát Vũ, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên vội vàng đứng dậy cung kính chào: “Chào tiền bối Gia Cát”.  

             “Đều đã hơn trăm tuổi rồi, không cần khách sáo”, Gia Cát Vũ phất tay, sau đó nhìn quanh một hồi mới thấy bóng dáng Diệp Thành ở trong góc.  

             Gia Cát Vũ bước ra tới, thoắt cái đã tới bên cạnh Diệp Thành, thấy mặt mũi hắn bầm dập thì không khỏi chậc lưỡi: “Sao đấy, mới không gặp một hồi sao ngươi lại bị đánh thành ra thế này rồi?”  

             Nghe vậy mọi người lại sửng sốt: “Tiền bối Gia Cát Vũ biết Diệp Thành ạ?”  

             “Đương nhiên là biết rồi!”, lão già Gia Cát Vũ trả lời rất thản nhiên: “Tiểu tử này do ta đưa tới Chính Dương Tông mà”.  

             Lời lão ta vừa dứt, ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Diệp Thành, tỏ vẻ kinh ngạc, thầm nói Diệp Thành tu vi không cao nhưng lại mang trong mình rất nhiều câu chuyện, không ngờ còn có quen biết với cả Gia Cát Vũ.  

             “Tiền bối uống rượu không?”, Diệp Thành đưa vò rượu cho Gia Cát Vũ.  

             “Uống gì mà uống! Đi, gia gia đưa ngươi tới nơi này”, Gia Cát Vũ đẩy vò rượu ra, sau đó một tay xách Diệp Thành lên hư không, biến mất không thấy tăm hơi như một làn khói.  

             Sau khi họ đi, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy rõ ràng có vài bóng đen nhanh chóng đuổi theo hai người họ, hiển nhiên là người Thành Côn phái tới để theo dõi Gia Cát Vũ.  

             “Tiền bối định đưa con đi đâu?”, bị Gia Cát Vũ xách đi bằng một tay, Diệp Thành khó hiểu nhìn lão.  

             “Đương nhiên là tới một nơi thú vị rồi!”, Gia Cát Vũ nói rất thần bí, nói xong còn liếc nhìn mấy bóng đen phía sau rồi cười khẩy: “Nhưng trước tiên chúng ta phải cắt đuôi mấy tên phía sau đã”.  

             Nói xong Gia Cát Vũ đột nhiên tăng nhanh tốc độ như một đạo thần mang xẹt qua bầu trời rồi bay ra khỏi Chính Dương Tông.  

             Mấy đại trưởng lão của Chính Dương Tông phía sau cũng đuổi theo.  

             Tiếp đó Gia Cát Vũ đưa Diệp Thành bay vòng quanh Chính Dương Tông hơn chục vòng rồi mới lặng lẽ quay về Chính Dương Tông, sau một hồi lòng vòng quanh ngọn núi nhỏ, cuối cùng hai người xuyên vào lòng đất.  

             “Đây… đây là nơi nào?”, nhìn xung quanh nhấp nhô từng tia sáng kỳ dị, Diệp Thành hơi kinh ngạc. Hắn cứ tưởng lòng đất là một nơi vô cùng u tối, nhưng trước mắt hắn lại là một nơi cực kỳ sáng.  

             “Đây là cấm địa của Chính Dương Tông”, Gia Cát Vũ nhỏ giọng đáp.  

             “Cấm địa?”, Diệp Thành nghe thế không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy. Đây là cấm địa, nếu bị kẻ mạnh của Chính Dương Tông chặn lại thì kết cục sẽ rất thảm.  

             “Đi đâu? Quay lại”, Gia Cát Vũ lên tiếng nạt rồi lại xách Diệp Thành quay lại: “Đây là một nơi rất thú vị, có bảo bối đấy”.  

             “Có bảo bối thì người tự lấy đi, sao phải dẫn con theo? Con không muốn bị người của Chính Dương Tông bắt đâu”, Diệp Thành không nghe theo lão ta, đi theo lão già chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn này có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.  

             “Ta cần chân hoả để giải trừ phong ấn”, cuối cùng Gia Cát Vũ cũng nói ra sự thật.  

             “Con tin người mới lạ đấy”.  

             “Ngươi nói thế thì ta gọi người đấy, dù sao ta chạy nhanh, không ai bắt được ta”, Gia Cát Vũ ngoáy tai, nói một câu khiến Diệp Thành suýt hộc máu.   

             “Người rắp tâm muốn đào hố cho con đúng không?”, Diệp Thành nhìn lão già Gia Cát Vũ, trên đầu hắn đã xuất hiện đầy vân đen.  

             “Ồ, ta cũng không muốn hại người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta đảm bảo ngươi sẽ không sao”, Gia Cát Vũ vỗ ngực trả lời, nói rồi lão lấy hai tấm linh phù trong ngực ra: “Thấy không, đây là Ẩn thiên linh phù, dán lên người là có thể ẩn thân, cho dù Thành Côn ở đây cũng không phát hiện ra chúng ta”.  

             “Có thật không ạ?”, Diệp Thành nhìn lão ta với vẻ mặt khó tin.  

             “Thử đi! Nghe ta chỉ có đúng”, Gia Cát Vũ nói xong thì dán Ẩn thiên linh phù lên người Diệp Thành, sau đó cũng dán lên người mình một tấm, hai bóng người thoáng chốc mờ đi, cho đến khi biến mất không còn dấu vết.   

             “Lợi hại chứ?”  

             “Đúng là rất lợi hại”, Diệp Thành nhìn người mình từ trên xuống dưới, người hắn như được một sức mạnh vừa khó hiểu vừa thần bí bao phủ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy ẩn thân phù kỳ diệu thế này.  

             “Đúng rồi, người vẫn chưa nói là bảo bối gì”, Diệp Thành lại nhìn Gia Cát Vũ.  

             “Linh mạch đại địa”, Gia Cát Vũ chỉ nói bốn từ.  

             “Linh… Linh mạch đại địa?”  

             “Chính Dương Tông có linh mạch đại địa?”, lời của Gia Cát Vũ khiến Diệp Thành sửng sốt.  

             Cũng chẳng trách hắn kinh ngạc như thế, chẳng qua là bởi vì linh mạch đại địa có khí thế quá lớn.  

             Linh mạch đại địa đúng như tên gọi của nó, là một loại linh mạch mà đất đai phải mất rất nhiều năm tháng mới có thể bồi dưỡng ra được, có thể nói là thể ngưng tụ tinh hoa của đại địa, chứa rất nhiều tinh nguyên, nếu hấp thu vào cơ thể sẽ có công hiệu không thể ngờ tới.  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận