“Ta rất thích cái kiểu này của ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn đạo thân Tinh Thần rồi lại nhìn Diệp Thành trên giường băng ngọc với vẻ mặt đầy ý tứ.
“Cây đèn đá này dùng thế nào?”, đạo thân Tinh Thần nhìn tám ngọn đèn đá cháy rực hai bên.
“Đừng đụng vào”, Thái Hư Cổ Long mắng mỏ, “một ngọn đèn dập thì hắn rất khó tỉnh lại”.
“Thật hay giả vậy? Ta…ấy ấy, tỉnh rồi, tỉnh rồi”, đạo thân Tinh Thần còn chưa nói xong thì Diệp Thành ở trên giường băng ngọc đã ngồi dậy, lúc này hắn đang lắc đầu thật mạnh.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu.
“Lão đại”, đạo thân Tinh Thần tiến lên trước, hắn kích động nước mắt dàn dụa, ba năm nay hắn chìm vào ngủ sâu, một bản thể, một đạo thân mà phải cách lìa những ba năm trời.
“Tỉnh là tốt rồi”, Diệp Thành không ngừng day huyệt thái dương, “sao mặt ta lại đau thế này?”.
“Đó là ý cảnh thế nào?”, Thái Hư Cổ Long bước đến nhìn Diệp Thành, vì những lời nói lạ thường của Diệp Thành lúc trước khiến hắn hết sức bất ngờ, theo kinh nghiệm nhiều năm của Thái Hư Cổ Long thì những lời nói đó đa phần có liên quan đến ý cảnh kia”.
“Đợi đã, có phần mơ hồ”, Diệp Thành xua tay, hoa mắt chóng mặt, cũng không biết là vì ý cảnh hay vì mấy chục cái bạt trước đó mà trước mặt hắn trở nên mơ hồ.
“Hình như là nằm mơ”, hồi lâu, Diệp Thành mới day trán sau đó lên tiếng.
“Vậy rốt cục ngươi mơ thấy gì?”, Thái Hư Cổ Long vội truy hỏi, giống như đang truy hỏi đạo thân Tinh Thần trước đó.
“Ta mơ thấy…”, cũng giống như đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành không nói hết cả câu rồi khựng lại.
“Ngươi mơ thấy gì?”, Thái Hư Cổ Long đi tới gần hơn, hắn nhìn Diệp Thành thăm dò.
“Ta mơ thấy….ta mơ thấy…Ấy? Ta mơ thấy gì nhỉ?”, Diệp Thành day trán, “vừa rồi ta còn nhớ như in mà mới chớp mắt đã quên sạch rồi”.
“Ta cũng rất thích kiểu này của ngươi”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm.
“Lão đại, huynh cũng không nhớ sao?”, đạo thân Tinh Thần đảo mắt nhìn Diệp Thành.
“Nghe ý ngươi thì ngươi cũng quên sao?”, Diệp Thành vẫn day trán.
“Nói thế nào nhỉ, có những lúc nhớ rất rõ nhưng chỉ cần không để ý một cái đã quên rồi”.
“Ta cũng vậy”.
“Đúng là kì lạ, nửa đêm nửa hôm lại phải dây dưa với hai ngươi thế này”, Thái Hư Cổ Long tối sầm mặt, hắn phất tay thu lại hành đầu của mình rồi quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng chửi.
“Thật kì lạ”, nhìn Thái Hư Cổ Long rời đi, Diệp Thành bất giác xoa cằm.
“Nghĩ không thông thì thôi đừng nghĩ nữa”, đạo thân Tinh Thần nghĩ thoáng hơn, hắn cầm vò rượu nhâm nhi vô lo vô nghĩ, so với bản thể Diệp Thành thì hắn lại chẳng quan tâm tới chuyện đó làm gì.
“Đi đi, Thánh Nữ Tinh Nguyệt đợi ngươi lâu rồi”, Diệp Thành nãy giờ còn đang mải suy nghĩ thì lúc này chợt lên tiếng.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt?”, đạo thân Tinh Thần nhảy bật lên, trong đầu hiện lên bóng dáng xinh đẹp, nghĩ thôi đã động lòng rồi, “suýt thì quên đi nàng”.