“Ồn ào”, Thôn Nguyên Lão Tổ hắn giọng, mặt mày tôi độc đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.
“Giao hay không?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, “nếu không giao ra thì hai chúng ta sẽ vào trong lấy, có điều ta cũng phải nói trước tính khí của ta thì tốt nhưng vị bên cạnh ta đây thì không dễ nói đâu, tới lúc đó nếu làm người của Thôn Nguyên Thế Gia bị thương hoặc không chú ý mà diệt Thiên Tông thế gia thì tiền bối tới bên kia thế giới đừng trách vãn bối nhé”.
“Ngươi…”, Thôn Nguyên Lão Tổ mặt lạnh băng, ông ta suýt chút nữa thì ói ra máu vì câu nói vừa rồi của Diệp Thành.
“Đừng phí lời với lão ta, giết đi, không để sót một tên”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, lật tay lấy ra Thái Hư Long Kiếm.
“Cầm lấy”, thấy Thái Hư Cổ Long ra tay, Thôn Nguyên Lão Tổ hắng giọng sau đó giao ra phần cửu châu thần đồ.
“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành phất tay nắm lấy Cửu Châu Thần Đồ trong tay, quả thực chỉ là một phần, không bằng một phần trăm của Cửu Châu Thần Đồ nhưng không sao, đi thêm ở Bắc Sở này chắc chắn sẽ thu thập đủ.
“Còn không đi”, Thôn Nguyên Lão Tổ gằn giọng.
“Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Thái Hư Cổ Long bĩu môi, nếu như là trước đây thì với tính cách của ta đã cho ông một đạp mà khỏi phải thương lượng rồi.
“Ngươi….”, Thôn Nguyên Lão Tổ bị mắng tới mức tím tái mặt, lần này ông ta ói ra máu, cứ thế phun ra cả miệng máu cao hơn ba trượng, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Đi thôi”, bên ngoài kết giới hộ sơn, Diệp Thành xua tay, hắn đã biến mất trong bóng tối với Thái Hư Cổ Long.
Phù!
Nhìn bọn họ rời đi, người của Thôn Nguyên Thế Gia lúc này mới thở phào.
“Vài ngày nữa chúng ta lại tới”, khi tất cả mọi người thở phào thì từ trong bóng tối phía xa lại vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến ai nấy đều vội nắm chặt thần binh của gia tộc.
Chậc, chậc…!
Nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long rời đi, những kẻ dò la tin tức mới tặc lưỡi.
Đây mới chỉ là hai người nhưng lại đã khiến cả gia tộc không dám ra khỏi cửa rồi, mười mấy trận thế bên ngoài cũng không vừa nhưng không ai dám manh động, mẹ kiếp, đó chính là uy thế!
Phía Diệp Thành rời đi sau đó tiến tới gia tộc tiếp theo, phía sau hắn còn có cả một toán người đau tim.
Không mất thời gian với các ngươi, giao ra đây!
Diệp Thành thể hiện rất khí thế, quan trọng là hắn không có thời gian mà lãng phí, bao nhiêu gia tộc phải đi, cần phải đặt hiệu quả lên đầu, nên biết rằng hắn còn phải tới Đông Lăng Cổ Uyên để chiến đấu nữa.
Gia tộc lần này làm việc nhanh gọn dứt khoát, không nói thêm lời nào, cứ thế giao ra.
Vậy mới phải chứ, vài ngày nữa chúng ta lại đến!
Diệp Thành cầm Cửu Châu Thần Đồ cùng Thái Hư Cổ Long rời đi nhưng lại bỏ lại một câu khiến người ta phải lo lắng.
Rầm! Rầm!
Tiếp đó, Bắc Sở về đêm không hề yên tĩnh.
Chỉ cần là nơi mà Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long đi qua thì đều vang lên hai âm thanh chấn động.
Tiếp đó chính là màn lấy đồ trắng trợn!
Thế nhưng cách làm của chúng lại rất hữu dụng, rất nhiều gia tộc ở Bắc Sở phối hợp, không phải gia tộc nào cũng ngang ngược tung hoành như Thị Huyết Điện, uy thế và sự bá đạo của Diệp Thành thế nào bọn họ đã từng chứng kiến, hậu quả của việc không giao ra rất nghiêm trọng.