Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

 
             “Diệp Thành?”, đệ tử của Chính Dương Tông mặt mày tỏ vẻ bất ngờ, cho rằng mình nhìn nhầm.  

             “Hắn không phải là tên bị đuổi xuống núi sao? Sao hắn lại ở đây?”  

             “Có chân khí, hắn có thể tu luyện sao?”  

             “Hắn gia nhập vào Hằng Nhạc Tông rồi? Chuyện…chuyện gì thế này?”  

             Sự bất ngờ của các đệ tử trong Chính Dương Tông khiến các thế lực xung quanh đều không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.  

             Có điều, điều khiến thế lực ở tứ phía ngỡ ngàng đó là trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông lại có một tên mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên.  

             “Chuyện…chuyện này”, tiếng trầm trồ vang lên không ngớt.  

             “Nghe nói trước đây Diệp Thành chính là đệ tử của Chính Dương Tông vì vùng đan điền bị phá bỏ nên bị đuổi ra khỏi tông môn, không biết vì sao lại có thể tu luyện lại được, vả lại còn làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông”, có người biết chuyện lên tiếng.  

             “Còn có cả chuyện này sao? Hằng Nhạc Tông yếu thế rồi sao? Đến một tên mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà có thể là một trong chín đệ tử chân truyền rồi?”  

             Rõ ràng rất nhiều người bất ngờ nên đến cả Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều đổ đồn ánh mắt về phía Diệp Thành.  

             Đặc biệt là mấy người phía Thành Côn, mặc dù biết Diệp Thành đến tìm sư phụ nhưng không ngờ Diệp Thành lại là một trong chín đại đệ tử chân truyền.  

             “Hằng Nhạc Tông, thật nực cười”, khuôn mặt Thành Côn tỏ vẻ mỉa mai.  

             “Đây đúng là trò cười”, Ngô Trường Thanh ở bên chêm vào, ông ta nhìn Dương Đỉnh Thiên đi qua rồi quan sát tới người cuối cùng là Diệp Thành: “Kẻ ăn hại bị Chính Dương Tông đuổi đi lại trở thành bảo bối ở Hằng Nhạc Tông, nực cười, đúng là nực cười”.  

             “Hắn ta tới để tham gia đại hội tam tông sao?”, Gia Cát Vũ gãi gãi đầu. Ông ta quả thực bị thông tin này làm cho mộng mị đầu óc: “Tên tiểu tử này chẳng phải đến đây tìm sư phụ sao? Sao lại trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông vậy?”  

             “Đúng là không biết tự lượng sức mình”, ở bên, Bích Du liếc nhìn Diệp Thành sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.  

             “Không ngờ hắn là đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông”, ở bên, Thượng Quan Ngọc Nhi thầm thét lên. Nhưng nếu nghĩ thì cũng phải: “Thực lực của hắn không vừa, có thể làm đệ tử chân truyền cũng chẳng có gì là lạ”.  

             “Từ bao giờ cảnh giới Nhân Nguyên có thể trở thành đệ tử chân truyền vậy?”  

             “Kẻ bị Chính Dương Tông đuổi đi lại trở thành đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, thật nực cười”, ở Chính Dương Tông, không chỉ đệ tử mà các trưởng lão cũng không tiếc lời dèm pha, bọn họ đổ dồn ánh mắt về phía nhóm người Dương Đỉnh Thiên.  

             Trong tiếng xì xào bàn tán, có người tỏ vẻ bất ngờ, có người tỏ vẻ coi khinh vì sự xuất hiện của Diệp Thành gây nên làn sóng lớn.  

             Diệp Thành vẻ mặt thản nhiên, hắn lặng lẽ đi sau Sở Huyên và đương nhiên đã dự liệu trước sự dị nghị của đám đông.  

             Phía trước, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã ngồi vào vị trí dành cho Hằng Nhạc Tông nhưng ngay sau đó lại nhận về ánh mắt châm chọc của số đông, trong đó bao gồm cả Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, đặc biệt là khi trông thấy Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên và cảm nhận được bệnh tình trong người Liễu Dật, hai bên càng có thái độ mỉa mai hơn.  

             Dương Đỉnh Thiên vẫn không hề tỏ bất cứ thái độ nào. Ông ta đã dự liệu được từ trước ánh mắt của số đông, một đệ tử mới ở cảnh giới Nhân Nguyên mà có thể trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền quả thực là khó giải thích.  

             Có điều rõ ràng Diệp Thành mới ở cảnh giới Nhân Nguyên nhưng đã đánh bại Tề Dương – đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, người khác có thể không biết thực lực của Diệp Thành thế nào nhưng người làm tông chủ như ông ta đương nhiên biết, Diệp Thành có tư cách là một trong chín đại đệ tử của Hằng Nhạc Tông.  

             “Cố gắng là được”, phía này, Diệp Thành vừa ngồi xuống, Sở Huyên đã vỗ vai an ủi.  

             “Sư phụ, con mà đứng đầu, người có thể cho con thơm người một cái không?”, Diệp Thành ghé sát Sở Huyên mà nói.  

             “Ồ, tiểu tử, cái gan của ngươi lớn thật đấy”, Sở Huyên tươi cười, rõ ràng không ngờ Diệp Thành sẽ nói như vậy, thế nhưng cô vẫn trêu đùa hắn một câu: “Nếu ngươi mà đứng đầu thì sư phụ đây có lột sạch cũng chẳng hề gì”.  

             “Lột, muội cũng lột”, Sở Linh ở bên cũng chớp mắt.  

             Câu nói này của Sở Huyên khiến cho không chỉ mấy đệ tử như Tư Đồ Nam bất ngờ mà đến cả phía Dương Đỉnh Thiên cũng phải á khẩu.   

             Lại nhìn về phía Diệp Thành, hắn cũng há hốc miệng nhất thời không phản ứng lại nổi.  

             Nghe hai chị em song sinh Sở Huyên và Sở Linh nói vậy, bầu không khí phía này của Hằng Nhạc Tông phút chốc trở nên rộn ràng hẳn. Bọn họ đã nghĩ thoáng rồi, không vui cũng thua mà vui cũng thua, tội gì không khiến mình phấn chấn hơn?  

             “Đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông tới rồi”, khi tất cả mọi người đang đùa cợt với nhau thì bên dưới có tiếng người hô lên.  

             Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa. Phía đó, chín đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông cùng đi vào, đi đầu tiên chính là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng.  

             Cô xuất hiện trong bộ y phục nhẹ nhàng tung bay, bước đi khoan thai, mái tóc dài suôn mượt như thác nước đổ, đôi mắt trong như nước hồ thu khiến người ta nhìn mà không khỏi động lòng. Cô ấy giống như bông tuyết liên hé nở, lại giống như vị tiên nữ hạ phàm không vướng chút bụi trần.  

             “Đây là Huyền Linh Chi Thể sao? Quả là tài hoa”, thế lực tứ phương chợt sáng mắt.  

             Mặc dù Cơ Tuyết Băng dùng mạng che mặt nhưng tất cả mọi người đều biết dưới lớp mạng đó chính là dung nhan tuyệt sắc, cô giống như vì sao lấp lánh khiến tất cả nữ tử có mặt ở đây phải lép vế.  

             Sự xuất hiện của Cơ Tuyết Băng khiến cho người của Chính Dương Tông càng được đà thể hiện sự cao ngạo của mình. Khi trông thấy ánh mắt tứ phương kinh ngạc, bọn họ thêm phần mãn nguyện.  

             “Ta nói này Bích Du, ta khuyên con đừng đánh với cô ta nữa, con đấu không lại đâu”, Gia Cát Vũ bất lực nhìn sang Bích Du.  

             Bích Du nắm chặt tay, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể che nổi sự bất lực trong đôi mắt. Cô biết cô không bằng Cơ Tuyết Băng, cho dù có chiến tiếp thì kết quả cũng không thể thay đổi.  

             “Những đệ tử cùng thời với cô ta không ai có thể đấu lại được cô ta đâu”, phía nhà Thượng Quan, Thượng Quan Bác cũng xuýt xoa.  

             “Mạnh kinh người”.  

             “Huyền Linh Chi Thể quả nhiên danh bất hư truyền”, trưởng lão của các thế gia khác đều lần lượt trầm trồ.  

             Haiz!  

             Phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực.  

             Phía này, Diệp Thành ngồi im nhìn Cơ Tuyết Băng. Mặc dù là người thương trong lòng thuở nào nhưng trong đôi mắt hắn hiện giờ khi nhìn Cơ Tuyết Băng lại chẳng mang theo bất cứ tình cảm gì khác.  

             Đây đúng là sự giễu cợt đắng cay.  

             Người thương thuở nào, một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên bị người đời giễu cợt, một người lại là Huyền Linh Chi Thể được người ta ngưỡng mộ, khoảng cách xa vời vợi như giữa đất và trời.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận