Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào.
Trong Thập Vạn Đại Sơn âm u quỷ dị, Diệp Thành lảo đảo loạng choạng chạy ra ngoài.
Hắn bị thương cực nặng, một cánh tay bị chém mất, trước ngực rách toạc lộ ra trái tim đang đập, từng khớp xương màu vàng hiện rõ, toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết thương nhuốm sát khí, trên người không chỗ nào lành lặn.
Phụt!
Hắn phụt ra một ngụm máu rồi nửa quỳ trên đất.
Bên cạnh hắn, bảy hậu duệ hoàng đế cũng ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển dữ dội.
Họ bình an vô sự, không ai bị thương, chính vì bảo vệ họ nên Diệp Thành mới bị đánh thê thảm như thế, nếu chỉ có một mình Diệp Thành thì tình huống chắc chắn sẽ đỡ hơn bây giờ nhiều.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiêu Thần tỉnh táo lại, day mạnh đầu mày.
“Giống như mơ một giấc mơ vậy”.
“Đây là đâu? Chẳng phải chúng ta đang ở Thập Vạn Đại Sơn sao?”
“Phần hồn đã mất của ta quay về rồi?”, Nam Minh Ngọc Thu ngây người, ngơ ngác nhìn hai tay của mình.
Chừng năm giây sau, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn sang Diệp Thành đang nửa quỳ dưới đất, họ bình an vô sự nhưng Diệp Thành lại chẳng còn lành lặn chỗ nào.
Chuyện này…
Mọi người há hốc mồm, nhìn Diệp Thành thê thảm như thế dường như họ có thể tưởng tượng được trong Thập Vạn Đại Sơn đã xảy ra chuyện gì.
Ngạc nhiên chưa?
Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, vừa nhìn mọi người vừa dùng đạo tắc và sức mạnh huyết mạch để áp chế sát khí đang hoành hành trong cơ thể.
Ngạc… Ngạc nhiên!
Vẻ mặt mọi người đều trở nên quái lạ, đã nghĩ ra được trong Thập Vạn Đại Sơn xảy ra chuyện, đương nhiên họ cũng có thể nghĩ ra được mình ra ngoài bằng cách nào, nếu không có Diệp Thành cố hết sức bảo vệ thì có lẽ họ đã chôn thân trong Thập Vạn Đại Sơn từ lâu rồi.
Đường đường là hậu duệ của hoàng đế mà sau khi vào Thập Vạn Đại Sơn lại trở thành gánh nặng lớn cho người khác, có thể không xấu hổ được không?
Mọi người giúp đi chứ!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!