“Ngươi thật sự không chết không thôi sao?”, người áo tím nổi giận đùng đùng, chạy trốn khắp nơi nôn ra máu liên tục, không biết do bị thương hay là do tức quá.
Từ lúc hắn ta đến Bắc Sở, hầu hết thời gian đều ở trạng thái chật vật thảm hại, bị Hồng Trần đuổi giết, bị Tử Huyên đuổi giết, bị Thái Hư Cổ Long đuổi giết, bây giờ lại bị Thần Vương Thần Huyền Phong đuổi giết.
Có vẻ như trời sinh hắn ta đã là một đứa trẻ không may mắn, kết thù oán với cửu đại cao thủ đỉnh phong ở Đại Sở, hễ người nào nhìn thấy hắn ta, dù là Hồng Trần, Tử Huyên hay Thái Hư Cổ Long và Thần Vương thì đều ra tay luôn mà không nói một lời.
Nhưng trước tiếng gầm thét giận dữ của người áo tím, Thần Huyền Phong không nói lời nào, thân hình tựa như bóng ma khiến người ta không thấy được bóng dáng.
Có điều mỗi lần ông xuất hiện, người áo bào tím đều sẽ bị thương.
Diệp Thành lại được thấy sự bá đạo của Phi Lôi Thần Quyết một lần nữa, nhưng sự phản kháng của người áo tím cũng là đáng sợ nhất trong số những người hắn thấy.
Nhưng không biết vì sao, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong lúc ẩn lúc hiện, Diệp Thành lại chợt có cảm giác quen thuộc lạ thường.
Có nên giúp không?
Nhìn Thần Vương và người áo tím đang chiến đấu kinh thiên động địa, Tiêu Thần nhìn mọi người xung quanh.
Phong ấn chư thiên bốn hướng!
Diệp Thành thấp giọng lên tiếng.
Lời nói của hắn khiến hậu duệ cửu hoàng đều nheo mắt, dường như họ đã hiểu ý hắn, hắn đang muốn để người áo tím và Thần Vương Thần Huyền Phong ở lại đây!
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tuy họ không biết Thần Vương và người áo tím có ân oán gì nhưng biết hai người họ là kẻ thù không đội trời chung.
Ù! Ù! Ù!
Chín pháp khí cảnh giới Thiên lần lượt bay lên trời, trấn giữ chín phương trời, tạo thành một cái lồng cực lớn nhốt người áo tím và Thần Vương bên trong.
Nhưng ngay khi chiếc lồng khổng lồ được hình thành thì một đạo thần quang bảy màu bay vào, hoá thành một bóng dáng xinh đẹp.
Đó là một nữ tử áo trắng tóc trắng, toàn thân được thần hà bảy màu bao quanh, mặt nạ màu trắng quỷ dị che đi khuôn mặt cô ta, trong tay cô ta cầm thần kiếm bảy màu, tựa như thần nữ giáng trần, phong hoa tuyệt đại.
Nhìn thấy nữ nhân này, Diệp Thành hơi nheo mắt, áo trắng, tóc trắng, mặt nạ trắng, tay cầm thần kiếm bảy màu, không biết vì sao nhìn cô, hắn cũng có cảm giác quen thuộc không giải thích được.
“Tiền bối đã từng thấy cô ta chưa?”, Diệp Thành nhìn Đế Phạn bên cạnh.
“Nữ tử tóc trắng mà ta thấy ở cổ thành Thiên Táng chính là cô ta”, Đế Phạn khẽ gật đầu.
“Con mới chỉ nghe tiền bối nói, hôm nay mới được thấy người thật”, Diệp Thành lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm nữ tử tóc trắng cầm thần kiếm bảy màu, chính cô ta là người đã giết đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của hắn, thậm chí hắn còn nghi ngờ tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân của mình cũng là do cô ta giết.
“Thần Vương một đấu hai rồi”, Long Đằng lên tiếng.