Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)


“Ta đương nhiên hiểu”, Sở Linh Ngọc mỉm cười quay sang nhìn Hồng Trần ở bên, đôi mắt cô như ngấn lệ, “có huynh ấy ở đây, địa ngục cũng được, thiên đình cũng được, ta đều bằng lòng”.  

 

“Diệp sư huynh”, khi cả hai đang trò chuyện thì một bóng hình bay từ hư không xuống, trên vai còn có một con thanh loan, nếu nhìn kĩ thì chính là Lâm Thi Hoạ.  

 

“Tới Bắc Sở rồi sao?”, Diệp Thành lên tiếng hỏi.  

 

“Nó cứ nhất quyết muốn đi”, Lâm Thi Hoạ nhìn thanh loan trên vai mình, nói tới thanh loan, có vẫn đang nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt kiêng dè, khi trông thấy Hồng Trần, nó như sợ hãi cứ thế bay đi.  

 

“Hai vị tiền bối đừng trách nó”, Lâm Thi Hoạ cười ái ngại.  

 

“Không sao”, Sở Linh Ngọc nhìn thanh loan bay về phía xa, “thần thú này đúng là bất phàm”.  

 

Chỉ có Hồng Trần ở bên cạnh khi nhìn thấy Lâm Thi Hoạ thì cơ thể cứng đơ bất giác run lên, trong ánh mắt vô hồn chợt loé lên tia sáng.  

 

Trong chốc lát, ông ta giơ tay lên, bàn tay với nhiều vết chai sạn từ từ xoa lên khuôn mặt Lâm Thi Hoạ, đôi mắt vô hồn còn có cả nước mắt rưng rưng.  

 

 

 

“Tiền bối, người…” thấy Hồng Trần vươn tay tới, Lâm Thi Hoạ bất giác lùi về sau, cô cau mày nhìn Hồng Trần với đôi mắt đờ đẫn, đặc biệt là khi nhìn thấy giọt nước mắt trong đôi mắt Hồng Trần cô lại càng bất ngờ hơn.  

 

“Hồng Trần”, Sở Linh Ngọc  vội giơ tay ra ngăn Hồng Trần lại, vả lại vẻ mặt còn có phần ngỡ ngàng, cô nương nhà người ta xinh đẹp nhưng cũng không thể tuỳ tiện như vậy được, huynh có biết thê tử của mình đang ở bên cạnh mình không.  

 

Lại nhìn sang Hồng Trần, bàn tay ông ta bị ngăn lại, vẻ mặt ông ta lại trở nên đờ đẫn, trong ánh mắt còn dòng nước mắt chực trào khiến đôi mắt trở nên mênh mang.  

 

“Tiểu nha đầu, đừng….đừng trách nhé”, Sở Linh Ngọc cười ái ngại, vẻ mặt áy náy, cô ta vội kéo Hồng Trần rời đi.  

 

“Đúng là một người kì lạ”, nhìn Sở Linh Ngọc rời đi, Lâm Thi Hoạ ngỡ ngàng.  

 

“Thần trí của ông ấy không bình thường, muội đừng để bụng”, Diệp Thành cười nói.  

 

“Sư huynh nói gì thế chứ, Thi Hoạ không phải người hẹp hòi đâu”.  

 

“Đi cả chặng đường dài muội chắc mệt rồi, về nghỉ ngơi đi”, Diệp Thành vỗ vai Lâm Thi Hoạ rồi quay người đi.  

 

Phía sau, nhìn bóng Diệp Thành rời đi, Lâm Thi Hoạ cười hiền dịu, đôi mắt ngấn nước, Hồng Trần và Diệp Thành trông rất giống nhau, nếu như trước đó người chạm vào cô là Diệp Thành thì cô tin rằng mình sẽ không tránh đi như vậy.  

 

Có điều nói tới Hồng trần, cô lại nhìn sang hướng mà Sở Linh Ngọc rời đi sau đó gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu.  

 

Không biết vì sao từ thần trí không rõ ràng đó của Hồng Trần cô lại cảm thấy cảm giác rất quen thuộc, cảm giác quen thuộc đó lại có phần lạ lẫm, hình như cô từng gặp ở đâu nhưng lại không nhỡ ra.  

 

Phía này, Diệp Thành đã bước lên Ngọc Nữ Phong nhưng trong ánh mắt hắn lại thoáng qua ánh nhìn bất định.  

 

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn bất ngờ, rõ ràng hắn đã trông thấy nước mắt trong đôi mắt Hồng Trần.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận