Không biết qua bao lâu, Diệp Thành mới từ hư thiên đáp xuống.
Đây là một thị trấn nhỏ ở thế giới phàm trần, ban đêm yên bình tĩnh lặng, mọi thứ đều rất bình dị.
Diệp Thành dừng lại, bàn tay run run đẩy cửa phòng trong tiểu đình viện ra.
Trong đình viện, cánh hoa đào rải rác nhưng mỗi cánh hoa đều nhuốm máu thê lương, cực kỳ chói mắt.
Người Diệp Thành run lên, hắn bần thần nhìn chính giữa đình viện.
Ở đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngã quỵ dưới đất, ôm chặt Diệp Tinh Thần, hắn đã không còn thở, không còn nhịp tim, chỉ có từng giọt máu trào ra từ khoé miệng và hơi ấm còn sót lại trên gương mặt.
Sao… Sao lại thế này?
Phía Sở Linh cũng đi theo, nhìn thấy cảnh này bọn họ đều run lên, đưa tay che miệng, nước mắt trào ra, bọn họ đã chứng kiến một mối nhân duyên đẹp nhưng cũng chứng kiến một tình yêu đầy đau khổ.
“Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ôm chặt khuôn mặt Diệp Tinh Thần, trong nụ cười có nước mắt, nét mặt cô thê lương khiến người ta đau lòng.
“Tinh Nhi”, phía Sở Linh ngồi xuống, vén lọn tóc xoà xuống của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp đau thương cho cô.
“Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn lặp lại câu nói đó tựa như người mất hồn, cô điên cuồng ngây ngốc, hai mắt đẫm lệ.
“Tại sao?”, cách đó không xa, Diệp Thành vẫn đứng đó như tượng, máu thấm đẫm hai nắm đấm.
Nhìn ngực Diệp Tinh Thần bị đâm thủng, đôi mắt hắn đỏ ngầu đầy tơ máu và nước mắt uất hận, hắn biết ai đã giết Diệp Tinh Thần, thần quang bảy màu lộng lẫy ở vết thương cho dù hoá thành tro hắn cũng nhớ.
Tại sao hắn lại trả tự do cho Diệp Tinh Thần? Chỉ vì tác thành cho mối nhân duyên của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thôi sao?
Không, không phải, đó chỉ là lý do mà mọi người đều cho là như vậy, mục đích cuối cùng của hắn là muốn bảo vệ tính mạng cho Diệp Tinh Thần.
Năm xưa đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị giết, tiên hoả đạo thân bị giết, thiên lôi đạo thân bị giết, tất cả đủ để giải thích một vấn đề, chỉ cần là đạo thân của hắn thì đều không thoát khỏi ma chưởng của nữ tử tóc trắng kia.
Vì vậy hắn đã tìm ra một lý do chính đáng để cắt đứt quan hệ với Diệp Tinh Thần, trả lại tự do cho hắn ta, hy vọng nữ tử áo trắng như ma kia có thể rủ lòng từ bi thương xót bỏ qua cho Diệp Tinh Thần.
Chỉ là đến giây cuối cùng, nhìn thấy cảnh tượng thảm thương kia, hắn mới buồn cười nhận ra thứ mà hắn hy vọng từ đầu đến cuối đều là tự lừa mình dối người.
“Họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà”, hai mắt Diệp Thành mông lung, sát khí lạnh lẽo quét ngang bầu trời, đình viện thoáng chốc phủ đầy băng giá.
“Sao vẫn bám riết lấy họ chứ?”, Diệp Thành gào thét trong lòng, mái tóc trắng như tuyết hoá thành màu đỏ máu, máu trong cơ thể cũng biến thành màu đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.