Kiếm Tru Tiên vang lên tiếng này, sau đó cả hư thiên sụp đổ, đến chư thiên phong ấn mà Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên hợp lực tế ra cũng bị phá một góc, chỉ một góc đã đủ để nó chạy thoát ra ngoài.
Chết tiệt!
Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, hắn ta lại một lần nữa đánh giá thấp kiếm Tru Tiên, thần thông của nó hơn hẳn hắn ta và Tử Huyên.
Đuổi theo!
Hắn ta là người đầu tiên đuổi theo, tuy kiếm Tru Tiên phá vỡ phong ấn nhưng chắc chắn đã yếu hơn, nếu lần này lại để nó chạy thoát thì không ai ở Đại Sở có thể khống chế được nó nữa.
Sau lưng, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng cùng đuổi theo, đại quân Thiên Đình cũng đuổi, đông đảo người trên hư thiên đều đồng loạt đuổi theo.
Trên mặt đất, Diệp Thành hai mắt đỏ như máu, ôm chặt Sở Huyên, Thánh thể bản nguyên, sức mạnh huyết mạch, sức mạnh linh hồn, sức mạnh tu vi, chân nguyên bản mệnh đều điên cuồng trút vào cơ thể Sở Huyên.
Sở Huyên là nữ tử tóc bạc, người mà hắn từng thề phải tự tay giết chết lại chính là người hắn yêu nhất, hắn không thể chấp nhận được điều này.
Hoá ra suy đoán của hắn không sai.
Đạo thân của hắn đều bị người mà họ cực kỳ thân thuộc giết, thân thuộc đến mức họ không có chút đề phòng nào. Sao họ có thể đề phòng Sở Huyên được? Sao họ có thể nghĩ tới người mà bản tôn yêu nhất lại ra tay với mình?
Lúc này Diệp Thành đã hiểu ra mọi chuyện, hiểu ra tại sao ba năm trước Sở Huyên không về Hằng Nhạc, hiểu ra tại sao Sở Huyên lại trốn hắn, hiểu ra đêm ở Vân Nhược Cốc là ai đã đánh lùi Hồng Trần, cũng hiểu ra tại sao Sở Huyên lại bế quan và hiểu ra pháp trận thượng cổ lạc ấn trên cánh cửa đá của động phủ.
Nhưng hiểu ra thì thế nào? Tất cả đều đã muộn.
Nhát kiểm đó của hắn quá bá đạo, không chừa cho cô cơ hội nào, là một nhát kiếm tuyệt sát.
Linh hồn bản mệnh của Sở Huyên đã bị tiêu diệt, ngọn lửa linh hồn cũng có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Tại sao lại là nàng? Tại sao lại là nàng?
Nước mắt hắn tuôn rơi, cơ thể run lên, hắn dốc hết sức muốn cứu lấy linh hồn bản mệnh của Sở Huyên.
Sở Huyên mở mắt, chút mờ mịt cuối cùng trong mắt biến mất, cô tỉnh táo lại và nhớ ra mọi chuyện.
“Xin… Xin lỗi”, miệng Sở Huyên trào máu nhưng hai mắt đẫm lệ, đôi tay này của cô đã giết quá nhiều người.
“Không phải lỗi của nàng”, giọng Diệp Thành nghẹn ngào, lúc này mọi thù hận đều đã tan biến, nếu hắn biết trước là Sở Huyên thì sẽ không tuyệt tình đến thế, dù giúp cô gánh vác mọi sai lầm thì có sao? Huống hồ người sai không phải cô, mà là kiếm Tru Tiên chết tiệt kia.
“Đừng… Đừng lãng phí tinh nguyên nữa”, Sở Huyên run rẩy nâng tay lên muốn sờ vào khuôn mặt hắn, hy vọng có thể khắc ghi từng đường nét trên gương mặt hắn vào linh hồn mình, chỉ nguyện đời đời kiếp kiếp không bị xoá nhoà.
“Ta sẽ không để nàng chết, ta sẽ không để nàng chết”, Diệp Thành hét lên, làm tất cả những gì có thể.
“Điều… Điều nuối tiếc nhất đời này là không được… không được mặc áo cưới cùng Diệp Thành, nếu… nếu có kiếp sau…”, lời nói ngắt quãng, duyên định ba đời mang theo tình cảm dịu dàng bể dâu.
Cuối cùng bàn tay đang giơ lên của cô vẫn không chạm được vào mặt hắn, đôi mắt mông lung không muốn khép lại cũng mất đi chút ánh sáng cuối cùng, chỉ có hai hàng lệ long lanh lướt qua gò má xinh đẹp mà thê lương.
A…!