“Diệp Thành, ngươi đừng như vậy mà”, Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng, trong mắt nhoà nước mắt, quen biết hắn bao năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn sa sút như vậy, nhìn thấy cảnh này khiến người ta không khỏi xót xa.
“Ta không sao”, Diệp Thành cố gắng nở nụ cười, giọng nói khản đặc.
“Trâm Phượng Ngọc Châu của tỷ tỷ”, Sở Linh đưa cây trâm cho Diệp Thành, mắt nhoà lệ.
Diệp Thành nhận lấy, khuôn mặt bi thương hoài niệm, từng lời nói khẽ khàng vang vọng bên tai như mỹ tửu chốn hồng trần, phảng phất mùi hương thơm nồng.
“Nào, vi sư đưa ngươi đi tham quan Ngọc Nữ Phong”.
“Đay là Ngọc Nữ Các, thường ngày ta hay tu luyện ở đây”.
“Đây là Ngọc Linh Trì để ngâm mình trị thương, sau này ngươi sẽ đến đây thường xuyên đấy”.
“Nhìn thấy tảng đá nhẵn nhụi kia không, đó là Huệ Tâm Thạch, bình thường nếu rảnh rỗi mà ngồi đó thì sẽ có lợi cho việc ngộ đạo”.
“Đó là cây nhân sâm, đừng ăn lén đấy”.
“Đó là Ngọc Linh Uyển nuôi linh thú, ngày thường ngươi đừng đụng tới chúng”.
“Nơi này là Ngọc Linh Động Phủ, bình thường không được lại gần đây”.
“Để ta đi một vòng xem”, Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn cũng cất đi trâm phượng ngọc châu rồi lại nở nụ cười gượng gạo an ủi mọi người.
Bộ pháp của hắn rõ ràng yếu ớt, bóng hình tiều tuỵ run rẩy, tầm nhìn mơ hồ như thể mọi thứ mới chỉ mới hôm qua thôi. Hắn vừa bước lên Ngọc Nữ Phong là đã có một nhóm đệ tử tinh nghịch chạy ra vui đùa.
Hằng Nhạc sáng sớm đâu đâu cũng thấy các đệ tử ngồi trên vân đoan hít thở, thấy Diệp Thành bước lên Ngọc Nữ Phong thì đều thẫn thờ.
Bái kiến Thánh Chủ!
Cho dù là những đệ tử đang tu luyện hay đi qua đây đều cung kính hành lễ.
Tiếp tục tu luyện đi!
Diệp Thành khẽ xua tay, hắn đến lặng lẽ mà đi cũng lặng lẽ khiến các trưởng lão và đệ tử đều thầm thở dài.
Phía Hùng Nhị, Tạ Vân vội vàng tới đây nhưng bọn họ lại không biết mở lời thế nào. Phía Sở Linh cũng chẳng khác gì, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Diệp Thành tiều tuỵ như vậy, đâu còn chút uy phong của một vị Thánh Chủ ngày thường.
Ta không sao!
Diệp Thành mỉm cười rồi lướt qua như làn gió nhẹ, hắn bước lên đỉnh núi mà Thái Hư Cổ Long ở.
Trên đỉnh núi, Thái Hư Cổ Long vẫn đang nhàn nhã ngồi đó, phía trước có một cái bàn đá, hắn đang pha trà, mùi hương thơm bay phảng phất khắp đỉnh núi.
Lại đây ngồi xuống đi!
Thái Hư Cổ Long lên tiếng không đưa mắt nhìn Diệp Thành, như thể hắn biết được sự xuất hiện của Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, từ từ đi tới, hắn ngồi đối diện với Thái Hư Cổ Long.