Dưới bầu trời sao, rất nhiều âm thanh than thở vang lên, những người mạnh như Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên khi nhìn bầu trời sao này cũng tỏ ra có phần kiêng dè.
Rầm!
Khi ai nấy đều đang mơ màng khó hiểu thì một tiếng động mạnh vang lên vang vọng khắp đất trời, ai nấy đều nghe thấy, những tu sĩ với đạo hành còn thấp thì toàn thân run rẩy.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Từ sau khi tiếng động này vang lên, cả bầu trời không hề yên bình, từng tiếng nổ như tiếng sấm rền chấn động thiên địa, rất nhiều người mở thiên nhãn thần thông nhìn vào hư thiên hi vọng có thể tìm ra nguồn cơn của vấn đề.
Thế nhưng bọn họ lại chỉ nhìn thấy màn sương mờ che lấp bầu trời, chỉ biết tiếng động đó đến từ bên trong màn sương mờ hỗn độn kia, vả lại mỗi tiếng nổ đều khiến người ta rúng động như trời xanh đang phẫn nộ.
Rầm!
Lại là tiếng động kinh thiên động địa, một ma trụ dày cả hàng chục nghìn trượng giáng xuống Bắc Chấn Thương Nguyên, sừng sững giữa đất trời.
Là Thiên Ma!
Trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm mặt mày thay đổi rõ rệt.
Rầm!
Lời Đông Hoàng Thái Tâm vừa dứt, hư thiên liền nứt lìa,một cái lồng giáng xuống, trấn áp thiên địa, bao trùm cả Thiên Huyền Môn khiến tất cả mọi người của Thiên Huyền Môn đều bị nhốt ở trong.
Mau, truyền tin cho Chư Thiên Vạn Vực!
Giọng Đông Hoàng Thái Tâm vang vọng khắp Thiên Huyền Môn, vả lại giọng điệu còn hối thúc.
Muộn rồi!
Đông Hoàng Thái Tâm vừa dứt lời thì một giọng nói khác vang vọng khắp hư thiên, giọng nói đó không biết đến từ đâu, chỉ biết uy nghiêm lạnh lùng mà u tịch như thể vang vọng từ thời cổ xưa.
Đột nhiên, thần quang từ Thiên Huyền Môn đánh ra vừa bay lên trời thì đã bị đám mây sương hỗn độn kia nhấn chìm.
Thấy vậy, sắc mặt Đông Hoàng Thái Tâm tái nhợt, mối liên hệ của Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã bị gián đoạn, bọn họ cũng bị phong cấm bên trong cái lồng này, mọi thứ đều vượt xa khỏi dự đoán của bọn họ.
Rầm! Rầm!
Tứ phương rộng lớn của Thiên Huyền Môn vang lên âm thanh chấn động, từng thần quang bay ra hoá thành những hình người đứng choán lấp khắp hư thiên và mặt đất, ai nấy đều có thần quang chói lọi bao quanh.
Đây chính là người mà ngủ sâu quanh năm của Thiên Huyền Môn, chỉ có khi có biến cố mới thức tỉnh.
Có điều, điều đáng kinh ngạc đó là người của Thiên Huyền Môn quá đông, nếu đếm kĩ thì cũng phải đến hàng nghìn hàng vạn người, bất cứ sự tồn tại nào cũng là sự tồn tại vô địch của Đại Sở.
“Thiên Ma sát phạt từ đâu tới?”, giọng Đông Hoàng Thái Tâm lạnh lùng, sắc mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
“Thần nữ yên tâm, Chư Thiên Vạn Vực cảm thấy Đại Sở có biến cố nên tới để trấn áp”, Phục Nhai nói với giọng gấp gáp.
“Vô dụng”, Đông Hoàng Thái Tâm nắm chặt tay, mặt mày đỏ lên, “kẻ giam chúng ta trong cái lồng này chính là Cực Đạo Đế Binh, mây sương hỗn độn bao trùm khắp Đại Sở chính là Giả Tiên Thiên Đế Trận, nó chặn đứt mối liên hệ giữa Đại Sở với Chư Thiên Vạn Vực, Chư Thiên Vạn Vực căn bản không cảm nhận được sự dị thường ở đây”.