“Lão phu sống lâu như vậy cũng chưa thấy cảnh tượng này bao giờ”, Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương trầm ngâm: “Chắc Thiên Huyền Môn cũng sẽ biết, có lẽ chúng ta cần đến đó hỏi thử”.
“Tới trụ sở chính của Thiên Đình trước đã”, Diệp Thành ra khỏi lối ra của hư thiên đại trận như một đạo thần mang khoáng thế.
“Bái kiến Thánh chủ”, trưởng lão canh giữ hư thiên đại trận cung kính hành lễ.
“Không cần đa lễ”, Diệp Thành đáp lại rồi bước ra khỏi Địa Cung, cùng Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên bay vào đại điện trụ sở chính của Thiên Đình.
Trong đại điện, Hồng Trần Tuyết tóc trắng đã đợi sẵn, không chỉ bà mà Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân cùng những Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đình đều ở đây, đến Thiên Tông Lão Tổ đau đớn vì mất đi con gái yêu quý cũng tới.
Lúc này, mọi người đều đang đứng trước màn nước huyễn thiên.
Phía Diệp Thành không nói gì, lần lượt gia nhập, nheo mắt nhìn màn nước.
Trong màn nước là hình ảnh của Bắc Chấn Thương Nguyên, thứ gai mắt nhất chính là ma trụ đen kịt.
Ma trụ đó quá lớn, dày hàng chục nghìn trượng, xuyên qua bầu trời và mặt đất, xung quanh nó có sương mù dày đặc và sấm sét, phía trên khắc đầy phù văn cổ còn có ma âm lạnh băng vang vọng, trong phạm vi bán kính một trăm nghìn dặm đều là vùng đất cháy.
“Đây là thứ gì vậy tiền bối?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết.
“Không lâu trước đó nó giáng xuống Bắc Chấn Thương Nguyên”, Hồng Trần Tuyết đáp: “Lúc trước người của Nhân Hoàng đi nghe ngóng, phát hiện phạm vi một trăm nghìn dặm xung quanh ma trụ không còn một sinh linh, lấy ma trụ làm trung tâm, phạm vi bán kính một trăm nghìn dặm bị một sức mạnh bí ẩn bao phủ, bước vào sẽ lập tức bị tiêu diệt”.
“Có biết lai lịch là gì không ạ?”, Diệp Thành lại hỏi.
“Không biết”.
Ầm!
Khi hai người đang nói chuyện thì cả đại điện rung lắc kịch liệt, hay nói cách khác là mặt đất toàn bộ Đại Sở đều chấn động vào lúc này, mọi người suýt thì không đứng vững, đợt chấn động này đến quá đột ngột.
Mọi người còn chưa đứng vững thì Cổ Tam Thông đã kêu lên: “Chết tiệt!”
Không chỉ ông ta mà tất cả những người trong đại điện đều đồng thời biến sắc.
Cũng không trách họ như vậy, chỉ vì khoảng trời sao tượng trưng cho Bắc Chấn Thương Nguyên trên Thái Cổ Tinh Thiên xuất hiện dày đặc các ngôi sao, mỗi ngôi sao tượng trưng cho một người, Thái Cổ Tinh Thiên có thể nhìn thấy rất chính xác.
Tuy nhiên đây không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là màu sắc của những ngôi sao ấy đều có màu vàng hoàng kim, vì những ngôi sao ấy quá nổi bật, trên Thái Cổ Tinh Thiên lại càng chói mắt.
“Vàng kim tượng trưng cho cảnh giới Chuẩn Thiên, vậy vàng… vàng hoàng kim là cảnh… cảnh giới Thiên?”, lão tổ nhà họ Tô run giọng nói.
“Không phải cảnh giới Thiên”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng.
“Nói cách khác, tu vi của những người này ít nhất là cảnh giới Thiên”, Tử Huyên nhìn chằm chằm bầu trời sao: “Có cảnh giới Thiên, cảnh giới Hoàng, Thánh Nhân, Thánh Vương, Đại Thánh, thậm chí là Chuẩn Đế và Chuẩn Đế đỉnh phong”.
“Cô… Cô nói gì cơ?”, Cổ Tam Thông ngây người nhìn Tử Huyên, những từ như Thánh Vương, Đại Thánh mà Tử Huyên vừa nói ông ta đều chưa nghe bao giờ.
Không chỉ ông ta mà Đao Hoàng và Âu Dương Vương cũng chưa nghe bao giờ, ở đây ngoài Tử Huyên biết những danh hiệu này thì chỉ còn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, những cảnh giới tu vi ấy quá xa vời.
“Ấy ấy ấy, đổi màu rồi”, không đợi Tử Huyên giải thích, Vô Nhai Đạo Nhân đã hô lên.
Không cần lão ta nói thì mọi người cũng đã nhìn thấy.
Trên Thái Cổ Tinh Thiên có những gợn sóng vô hình lan ra, những ngôi sao màu vàng hoàng kim bị gợn sóng này chạm vào thì đều đổi màu, thành màu cam, màu đỏ, màu tím, màu vàng.