Thật sự nhìn thấy sự tàn khốc của chiến tranh, thật sự nhìn thấy từng người thân thuộc ngã xuống trước mắt mình, cô giết kẻ thù nhưng đồng thời trong lòng cũng vừa khóc vừa sợ, sợ Diệp Thành mà mình quan tâm một ngày nào đó cũng sẽ như họ, hoá thành vũng máu trước mắt mình.
Lâm Thi Hoạ không giải trừ phong ấn, Diệp Thành cũng không cố gắng phá giải nữa, vì hắn biết lúc này mình nói gì cũng đều vô ích.
Thanh loan hí lên, vụt qua bầu trời nhanh như tia chớp.
Trước, sau, trái, phải đều có người bảo vệ Diệp Thành, nhưng chỉ có một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên. Đại chiến nguy cấp, họ không phân được nhiều người để hộ tống hắn, đây cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
“Sư huynh, chúng ta sẽ lại được thấy mặt trời chiếu rọi mặt đất chứ?”, sự im lặng suốt chặng đường cuối cùng cũng bị Lâm Thi Hoạ phá vỡ.
“Ừ”, Diệp Thành không hề nghĩ ngợi đã nói luôn, nhưng câu trả lời này không có chút tự tin nào.
Ngay cả Thánh chủ Thiên Đình là hắn cũng cảm thấy con đường phía trước rất mịt mờ, hắn đã được thấy sự cường đại của Thiên Ma, dù là binh lực hay đội hình cao thủ thì Thiên Ma đều gấp mười lần so với tu sĩ Đại Sở.
Trận chiến này sẽ còn kéo dài, không biết liệu Đại Sở có cầm cự được hay không, chứ đừng nói đến việc quay lại Bắc Chấn Thương Nguyên phá huỷ ma trụ.
Diệp Thành không nhìn thấy hy vọng, có lẽ vùng đất tối mịt này sẽ khó được thấy mặt trời rạng rỡ, núi sông hùng vĩ ở đây sẽ bị gót sắt của Thiên Ma từng chút từng chút nhấn chìm, cho đến khi trở thành địa ngục Cửu U.
Ưm…!
Khi Diệp Thành đang thẫn thờ thì chợt có đôi môi đỏ mọng, mềm mại đặt lên môi hắn.
Diệp Thành lập tức sững sờ tại chỗ.
Người hôn hắn đương nhiên là Lâm Thi Hoạ, đôi môi mềm đỏ mọng đó đương nhiên cũng là của Lâm Thi Hoạ.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt Lâm Thi Hoạ đẹp như nước, trong veo, mang theo nét dịu dàng của nữ tử.
Thời gian như ngừng trôi.
Vài giây sau, Lâm Thi Hoạ mới vô thức dời đôi môi, nhẹ nhàng lùi lại một bước, đôi mắt đẹp rũ xuống, gò má ửng hồng, thậm chí chính cô cũng không biết tại sao mình lại to gan đến vậy.
Có lẽ cô không nhìn thấy hy vọng nữa, trận đại chiến này, cô và Diệp Thành có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, chính vì vậy cô mới bộc lộ tình yêu giấu kín trong lòng, cô không muốn để lại nuối tiếc, một nụ hôn nói lên tất cả, thể hiện tình yêu của Lâm Thi Hoạ với Diệp Thành.
“Sư huynh, thứ… thứ lỗi cho Thi Hoạ mạo phạm”, Lâm Thi Hoạ cúi đầu, khẽ cắn môi như đứa trẻ phạm sai lầm.
“Chúng ta sẽ thắng”, Diệp Thành cười mệt mỏi, lúc này mới hiểu tâm ý của Lâm Thi Hoạ, dường như hắn cũng đã nhìn thấu tâm tư trong lòng cô, con người khi rơi vào đường cùng mới có thể bộc lộ tình cảm chân thành nhất trong lòng.
“Sẽ thắng”, trong mắt Lâm Thi Hoạ chan chứa nước mắt, sau khi trải qua chiến tranh mới biết hoà bình đáng quý nhường nào. Cô vẫn giống hầu hết các nữ tử khác, có tâm hồn thiếu nữ, hy vọng thiên hạ thái bình, được ở bên người mình yêu đến lúc đầu bạc răng long.