Diệp Thành hiểu ý, hắn vung đao chém chết một tên ma tướng sau đó bay lên trời, tay càm huyết linh thần đao bảo vệ hai bên trái phải.
Giết cho ta!
Một tên ma tướng thấy thế thì lập tức vung đao, hắn chỉ về phía hư thiên giữa Diệp Thành và Pháp Luân Vương.
Tiếp đó, Thiên Ma binh giống như từng đợt lũ cuốn xông đến, hư thiên tuyệt sát trận cũng ngắm chuẩn và một hướng trong hư thiên, chúng muốn tiêu diệt Diệp Thành và Pháp Luân Vương.
Ngoại đạo pháp tướng, mở!
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn điều khiển hỗn độn thế giới, Hỗn Độn Thần Đỉnh, huyết linh thần đao, Cửu Châu Thần Đồ, ngưng tụ thành lớp bảo vệ khổng lồ bảo vệ xung quanh mình và Pháp Luân Vương.
Thế nhưng sau khi hắn dốc toàn lực ngưng tụ ra lớp phòng ngự thì giây phút sau đó, hư thiên sát trận lại bị thiên Ma đâm xuyên, phải là phòng ngự của Diệp Thành không đủ mạnh mà vì Thiên Ma binh tấn công quá đông và hung hãn, không phải dùng sức một người có thể địch lại được.
Tấn công tiếp!
Tên ma tướng kia tiếp tục gằn giọng, khuôn mặt hung tợn.
Lần này, sát trận hư thiên tứ phía lần lượt ngắm chuẩn vào hư thiên ở phía này.
Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, mở ra thái hư long cấm, tăng thêm cả hàng trăm loại trận pháp phòng ngự.
Vù! Vù!
Hư thiên rung chuyển, hàng trăm thần mang cái thế của sát trận trong hư thiên cùng đánh tới, trận pháp phòng ngự của Diệp Thành lập tức vỡ tan, cho dù là Diệp Thành thì một nửa thánh thể cũng nứt lìa, hình thái vô cùng thảm hại.
Mở!
Chỉ nghe thấy tiếng Pháp Luân Vương gằn lên, đại địa trong chốc lát nứt ra.
Tiếp đó, chín cỗ quan tài cổ xưa bay từ khỏi mặt đất lên, ông ta cũng dùng tới cấm thuật thông linh minh giới.
Bịch!
Cỗ quan tài đầu tiên vỡ tan, một người đàn ông cường tráng tay cầm cây gậy bằng xương cốt bước ra, cơ bắp toàn thân như giao long khắc hoạ toàn những đường vân cổ xưa, có lôi chớp bao quanh, chỉ khi cơ thể mạnh mẽ tới một mức độ nhất định mới có lôi chớp như vậy.
Tiếp đó, cỗ quan tài thứ hai nổ tung, người bước ra khỏi quan tài là một thanh niên mặc chiến giáp vàng kim.
Trong cỗ quan tài thứ ba là một lão già đầu tóc bạc phơ, trang phục thời xưa, không biết từ thời đại nào.
Trong cỗ quan tài thứ tư là một người đàn ông trung tuổi tay cầm chiến thương, bóng lưng vững chãi như ngọn núi, đứng sừng sững không gục ngã.
Trong cỗ quan tài thứ năm là một nữ tử.
Trong cỗ quan tài thứ sáu là một người thanh niên với hình dáng giống thư sinh.