Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã về tường thành, hai người đều nôn ra rất nhiều máu.
Họ chiến đấu trong đội quân chín mươi triệu ma binh, đây cũng là một hành động nghịch thiên, lại còn giết được cả Hắc Ám Ma Quân, chiến tích này xưa nay chưa từng có.
Thực lực của họ đã làm nên tên tuổi lừng lẫy cho Đại Sở, cũng để cho Đại Sở biết tuy Thiên Ma mạnh nhưng không phải không thể chống lại, chỉ cần tu sĩ Đại Sở đồng tâm hiệp lực thì cuối cùng bên chiến thắng nhất định sẽ là Đại Sở.
Khi mọi người đang kích động thì Diệp Thành đã đặt Hổ Oa trên lưng xuống, Cơ Tuyết Băng cũng đặt Tịch Nhan xuống.
Người hai cô cậu dính đầy máu, có máu của bọn họ cũng có máu của Thiên Ma.
Có lẽ bọn họ cũng được ra đi thanh thản, có hai người quan trọng nhất trong đời tiễn đưa, để họ không cô đơn trên đường đến Hoàng Tuyền, sư phụ của họ không tiếc liều mạng giết một ma quân trong đội quân chín mươi triệu Thiên Ma binh để chôn cùng hai đứa.
Haiz!
Nhìn Hổ Oa và Tịch Nhan, mọi người đều thầm thở dài, hai người xuất sắc nhất trong thế hệ Thanh Tự đã rời xa, cả hai được dự đoán là hai ngôi sao sáng nhất trong tương lai của Đại Sở, thế nhưng lại bị chôn vùi trong chiến tranh một cách đáng thương.
Tịch… Tịch Nhan!
Khi tất cả mọi người đều đang im lặng thì một người già run rẩy trèo lên tường thành, dáng người lọm khọm, tóc bạc trắng cùng với một bà lão xinh đẹp tóc đã bạc khoác tay nhau đi lên, đó chính là Hoàng đế Triệu Dục của nước Triệu ở thế giới phàm trần và Mẫu hậu của Tịch Nhan.
Tường thành vốn cấm người phàm đi lên, nhưng do thân phận của hai người họ đặc biệt nên mới có đặc quyền này.
“Ta xin lỗi!”
Giọng Diệp Thành khản đặc, đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình nhưng lại phải cúi đầu, buông bỏ sự kiêu ngạo trước hai người phàm.
Có lẽ trong lòng hắn cảm thấy có lỗi, nếu năm đó hắn không cho Tịch Nhan hy vọng thì cô bé ngốc nghếch đó sẽ không vượt nghìn dặm xa xôi để đến Hằng Nhạc Tông, cũng không bước đi trên con đường tu đạo gập ghềnh, chông gai này.
Nếu thời gian có thể quay lại, hắn thà rằng Tịch Nhan là công chúa thế giới phàm trần, chiến tranh trong thiên hạ sẽ tự có tu sĩ xông pha chiến trận, còn cô bé chỉ cần làm người phàm là được, tìm một người mà mình yêu thương rồi nắm tay người ấy bên nhau đến già, còn hơn kết thúc bi thảm trên con đường tu đạo được trải bằng máu xương này.
“Thượng tiên đừng thấy áy náy, đây là con đường con bé tự chọn!”
Triệu Dục cõng Tịch Nhan lảo đảo bước xuống, bóng lưng khom xuống thật sâu, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề.
Tịch Nhan – đệ tử chân truyền thứ hai của Thiên Đình, được ca tụng là người có thiên phú cao nhất Đại Sở, tuy là tu sĩ nhưng cô bé cũng có cha mẹ. Lá rụng về cội, chốn về của cô bé đương nhiên phải là thế giới phàm trần.
Sau khi họ đi, Trương Phong Niên cũng trèo lên, nước mắt dàn dụa, ông cõng Hổ Oa trên lưng.
Trước khi tu luyện võ đạo, Hổ Oa và ông vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, đứa bé chưa bao giờ được ăn no sẽ không bao giờ còn nở nụ cười lương thiện chất phác nữa, cậu bé nên được chôn trong khu vườn nhỏ của Hằng Nhạc Tông, trăm năm xuân thu sau này đều sẽ có một ông lão hiền từ trông nom.
Nhìn Triệu Dục và Trương Phong Niên đi xa, nước mắt làm mờ đi đôi mắt của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Đây chính là chiến tranh, phải nhìn người thân yêu của mình ra đi trong tầm mắt, nỗi đau ấy thật sự thấu tim.